Hai mắt Bảo Bảo tròn xoe, nhìn vào mắt Kha Nguyệt có thể thấy được hình ảnh mình, Kha Nguyệt đưa tay xoa đầu Bảo Bảo , ôn nhu cười nói: “Bảo Bảo đáng yêu thư thế, cô rất thích, muốn làm mẹ Bảo Bảo có được không?”
Lông mi Bảo Bảo như lá run lên, rất đáng yêu, mắt nhìn Lục Niên hỏi ý, thấy Lục Niên cười đồng tình, từ trên ghế sopha nhảy lên nhảy vào lòng Kha Nguyệt, ôm lấy cổ cô, lớn tiếng la to.
“Bảo Bảo có mẹ rồi, Bảo Bảo có thể cùng mẹ chơi đùa, mẹ, ngày Lan cùng Bảo Bảo đến trường được không?”
Kha Nguyệt cẩn trọng ôm lấy cơ thể bé nhỏ, sợ nó vô tình ngã khỏi ghế, dịu dàng đáp: “Được chứ, ngày mai, mẹ đưa Bảo Bảo đi học!” .
Khi bên trong nhà ba người đang cười đùa thì tiếng giày cao gót chạm xuống sàn vang lên thanh thúy, sau đó là tiếng hỏi thăm của dì Lan:
“Phu nhân, bà đã về!”
Bà Lục mặc đồ công sở, phong cách thanh nhã toát lên sự giỏi giang, nghe tiếng cười đùa, lông mày nhíu lại nhìn vào phòng khác.
Kha Nguyệt thấy ánh mắt bà Lục nhìn sang liền lấy Bảo Bảo đứng lên, lễ phép gọi: “Mẹ, mẹ về rồi ạ” .
Dù gương mặt bà Lục không hơn không giận, nhưng cô vẫn kiên cường tươi cười không quên dùng chân đạp Lục Niên, bảo anh nói chuyện.
Lục Niên không hề bối rối, bình thản từ trên ghế Sopha đứng dậy sát bên Kha Nguyệt, ôm vai Kha Nguyệt, đem Kha Nguyệt và Bảo Bảo ôm vào lòng, sau đó mới chào bà Lục: “Mẹ!”.
Vẻ mặt bà Lục tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mong-the-gioi-nay-diu-dang-voi-anh/1112661/chuong-158.html