Chương trước
Chương sau

“Vậy sao anh không nói cho em biết anh đã xong việc.”
Giọng nói cắn răng nghiến lợi cất lên bên trong căn phòng yên tĩnh, Lục Niên cài chiếc nút cuối cùng xong liền ngước mắt, cười tủm tỉm đôi mắt đen nhìn gương mặt đang tối đen hơn phân nửa của Kha Nguyệt, xóa đi vẻ tươi cười đắc ý chế nhạo:
“Em không có hỏi.” “Lục!! Niền! Anh dám trêu em”
Kha Nguyệt kéo túi xách, nổi giận đùng đùng xoay người, bỏ mặc người đàn ông đang cười đắc ý đến nỗi gió xuân dạt dào, giày nhấc lên đi tới cửa.
Cả người chợt bị kéo nghiêng về sau, cô thở nhẹ một tiếng, cả cơ thể mềm mại nhỏ nhắn ngã vào lồng ngực lạnh lẽo nhưng trong sạch, mùi hương bạc hà quẩn quanh cơ thể, Kha Nguyệt xấu hổ giãy giụa, thì mới nhận ra hai tay bị anh giữ lấy.
“Lục Niên, nếu anh không buông em ra, em sẽ kiện anh tội quấy rối đó!”
Lời uy hiếp ngây thơ đưa tới một tiếng cười nhỏ, giống như bạch ngọc trên vành tai truyền đến cảm giác tê dại, lại như mồi lửa, nháy mắt đốt cháy cây diêm như cô.
“Bà xã, như vậy mới gọi là quấy rối!” Trên gương mặt một luồng hơi thở ẩm ướt ấm
nóng đầy ái muội không ngừng phả vào, lỗ tai nhẹ cắn nhẹ cảm giác tê dại khiến Kha Nguyệt khẩn trương không dám thở mạnh, hai mắt chớp chớp để mặc anh làm xằng làm bậy.
“Lục Niên, anh có biết mình rất lưu manh không?”
Nín thở chất vấn khiến cho tên tội phạm đang gây tội dừng lại, tựa đang thưởng thức gương mặt và vùng cổ đỏ bừng, anh cười khẽ, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên tóc cô.
“Trước kia anh không biết, nhưng bây giờ thì đã biết”.
Kha Nguyệt thở dài không biết làm sao, Lục Niên định ăn cô, mà cô lại như tôn ngộ không thoát không khỏi ngũ chỉ sơn của Lục Niên.
Hai mắt thẹn thùng run lên, đôi môi đỏ tạo nên độ cong hạnh phúc, đầu tựa vào cỔ Lục Niên, giọng nói buồn buồn hỏi:“Nếu ngày nào đó chúng ta bị tách ra, Lục Niên, liệu khi đó anh có nhớ em không?”
“Vậy anh sẽ đi theo em.”
Chưa suy nghĩ được mấy giây đáp án đã vang lên bên tai, trái tim Kha Nguyệt đập mạnh, trong chớp mắt dừng lại nhưng cảm giác khó chịu lại thay thế, có nghiêng đầu qua, gương mặt mơ hồ mang theo vẻ bất mãn:
“Lục Niên, em đang nói nghiêm túc!”
Một nụ hôn cẩn trọng tiến đến dừng trên gương mặt, rồi khóe miệng, cuối cùng rớt xuống chính xác trên cánh môi, đôi môi gọt mỏng dịu dàng áp vào đôi môi đỏ mong sáng bóng của cô, đôi mắt đen sáng ngời của anh nhìn gương mặt xấu hổ cùng đôi mắt giận dữ của cô,
trước đôi môi đang mấp máy của cô, anh trịnh trọng hứa hẹn.
“Anh cũng rất nghiêm túc”.
Giọng nói trầm thấp của anh như một thứ bùa chú trấn an cô, khiến cho nỗi sợ hãi bất an trong lòng vì một câu nói của anh mà trở nên lắng xuống, Kha Nguyệt nhẹ nhàng động đậy môi, hôn ngược lại môi anh, sau đó áp mình vào ngực Lục Niên.
Dù ở phía trước có cản trở, nhưng điều cô muốn là một lời hứa của Lục Niên, không cần gì cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.