Chương trước
Chương sau

“Tôi...”- Kha Nguyệt muốn nói là đến tìm Lục Niên, nhưng nghĩ tới số tin tức bát quái vừa tung ra sáng nay, vì lý do an toàn nên không thể nói tên Lục Niên.
“Tiểu thư, nơi này không thể tùy tiện ra vào, nếu không có việc gì xin cô về cho.”
Đúng lúc Kha Nguyệt bị bảo vệ mời ra ngoài, thì một người con gái mặc đồ OL thanh lịch đi qua đại sảnh lớn, Kha Nguyệt chợt nhớ đó là thư kí của Lục Niên, trong lòng vui mừng, vội vàng kêu:
"Thu kiVi."
Vi Linh nghe có người gọi mình tò mò quay đầu lại, nhìn ra phía ngoài cửa thì thấy một cô gái ăn mặc đơn giản bị bảo vệ ngăn lại, mũ và kính râm che kín cả gương mặt, nghi ngờ cau mày nhưng vẫn bước tới.
“Thư kíổi, cô còn nhớ tôi không?”
Kha Nguyệt thừa dịp bảo vệ không chú ý, kéo kính rầm xuống sống mũi, đôi mắt sáng nhấp nháy nhìn Triệu Linh, sau đó lại đẩy lên tránh bị người khác nhận ra.
Vi Linh chợt hiểu ra mọi chuyện, gật đầu lịch sự cười với Kha Nguyệt, sau đó tới chào hỏi bảo vệ mới thành đưa Kha Nguyệt lên lầu mười hai.
“Sếp vẫn chưa xong việc, Kha tiểu thư có thể trực tiếp đi lên phòng làm việc để gặp.”
“Cám ơn cô.”
Nhìn Vi Linh cầm đống văn kiện đi xa, Kha Nguyệt từ từ bước tới mở cửa phòng làm việc của Lục Niên, vẫn là cách sắp xếp như lần trước, nó cũng giống hệt con người Lục Niên, luôn mang đến cảm giác sạch sẽ thư thái.
Bên trong phòng rất yên tĩnh, Kha Nguyệt mở hé cửa, một bóng người cao ráo đứng ở trước cửa sổ sát đất, chiếc áo sơ mi trắng như tuyết không dính một hạt
bụi, quần tây thẳng thớm, từ góc nhìn của Kha Nguyệt có thể quan sát thấy một bên gương mặt tuấn tú thanh nhã của Lục Niên.
Trong lòng sinh ra cảm giác xao động, cảm giác muốn ôm anh, Kha Nguyệt nuốt nước miếng, thì ra cô có sắc tâm với Lục Niên...
Đôi môi đỏ mọng cong lên hứng khởi, Kha Nguyệt cẩn thận chú ý Lục Niên, vừa rón rén đẩy cửa vào, thập phần cẩn thận tiếp cận anh.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại chạm vào áo sơ mi của anh, Kha Nguyệt hài lòng nhướng mày, đắc ý vì gian kế của mình. Đột nhiên áo sơ mi trong tay trợt ra, thoát khỏi bàn tay cô, hai mắt ngước lên kinh ngạc chỉ nhìn thấy nụ cười cùng đôi mắt đen bỡn cợt của Lục Niên.
Trên vòng eo nhỏ nhắn, một bàn tay to lớn chộp lấy, cả người Kha Nguyệt đứng lại, muốn cúi đầu nhìn thì chiếc cằm nhọn thon dài lại bị một bàn tay trắng nõn nâng lên, bên tai, là luồng hơi thở ấm nóng.
“Nhớ anh rồi sao?”
Đôi mắt đen sáng ngời nhìn gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì bối rối của cô, trên môi Lục Niên nở nụ cười hài lòng, âu yếm giữ chặt cằm cô, hạ giọng dịu dàng nói:“Anh rất nhớ em, bà xà à!”
Tay Lục Niên để sẵn bên eo cô ôm cô áp sát anh, tư thế ngọt ngào mà mờ ám làm cô nhớ lại chuyện tối qua, mặt đỏ như máu, mà miệng vẫn nói cứng: “Em chỉ đi ngang qua, tiện thể xem anh có bỏ bữa không, có...”.
Bên trong văn phòng thị trưởng, Kha Nguyệt nhàn nhã ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, một tay để trên đùi
chống lên cằm, hai mắt xinh đẹp mở to, vẻ mặt hưởng thụ nhìn người đàn ông đối diện đang mải mê làm việc.
Ngón tay thon dài gõ liên hồi lên bàn phím, giữa hai mắt bắt gặp vẻ nghiêm túc, ngũ quan nho nhã từng đường nét góc cạnh, mái tóc đen bóng, làn da trắng trơn bóng, theo mắt nhìn xuống là vùng xương quai xanh rất đẹp, không ngờ được Lục Niên khi làm việc lại hấp dẫn đến thế... .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.