Kha Nguyệt bị năm ngón tay của Lục Niên siết chặt như muốn đứt ra từng đoạn, giống như sợ cô vì những lời của bà Lục mà bỏ đi lần nữa, lần này có thể sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Kha Nguyệt mím môi, không vì đau mà thả tay anh ra, năm ngón tay cũng bấu chặt năm ngón tay của anh khiến cho anh an tâm.
Môi Lục Niên đang mím chặt bỗng trở nên ôn hòa, bàn tay cũng thả lỏng, nghênh đón sự phản đối và ngăn cản của bà Lục, lãnh đạm nói: “Mẹ dùng kế ly gián với con không thấy quá đáng sao?”
Bà Lục vì giận Lục Niên mà mặt tái xanh, đôi bàn tay mảnh khảnh thu lại nắm thành quyền, giận dữ trừng mắt nhìn Lục Niên một cái, xoay người, cầm lấy chiếc túi da trên ghế, trước khi đi ánh mắt sâu xa liếc nhìn Kha Nguyệt.
“Nếu mẹ đã không quản được con, vậy thì để gia gia quản!! Con tự mình giải quyết cho tốt.”
Kha Nguyệt căng thẳng cô không quên Lục gia còn có một vị tham mưu trưởng. Nghe bà Lục nói thế, có
phải Lục tham mưu trưởng đối với cuộc hôn nhân giữa Lục Niên và cô luôn phản đối, có phải đó là điềm báo cho những khó khăn sắp tới?
Bà Lục nuốt cơn giận vào bụng, dáng người tao nhã mất hút trong căn hộ, nhưng tiếng đóng cửa thật to cho thấy tâm trạng lúc nãy của bà.
Cơ thể đang đứng thẳng của Kha Nguyệt vừa nhìn thấy bà Lục mất hút liền mềm nhũn, không nhịn được giật nhẹ tay Lục Niên, bất an hỏi: “Chúng ta có phải đắc tội rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mong-the-gioi-nay-diu-dang-voi-anh/1112645/chuong-142.html