Khi Kha Nguyệt chuẩn bị xoay người đi về phòng thì Lục Niên lại cất giọng nói, gương mặt nho nhã nở nụ cười tự nhiên, ánh mắt thâm sâu khó lường, nhưng nó ở trong mắt Kha Nguyệt lại trở thành điều gì đó xấu xa.
Đói? Đã trễ thế này... Bỗng nhiên một câu tiểu thuyết kinh điển nhảy vào
đầu khiến Kha Nguyệt cứng đơ người. Người đàn ông ủy khuất nhìn cô gái: “Anh đói”
Cô gái quan tâm hỏi, sau đó đứng dậy:“A, vậy anh muốn ăn gì, em sẽ đi mua giùm anh” .
Người đàn ông kéo cô gái vào lòng, đôi môi mỏng dán sát vào vành tai cô gái, giọng nói thấp khàn khàn:“Anh muốn ăn em!”.
Sau đó, đèn tắt bên trong phòng chỉ còn cảnh xuân sắc.
Cả người Kha Nguyệt như bị hỏa thiêu, ánh mắt phức tạo nhìn Lục Niên, ngực như bị điện giật tê dại không có sức, hơi thở hấp gáp, trong gian phòng bao phủ một luồng không khí mập mờ.
Anh thật sự muốn, thì cô vẫn có thể cho..
Nhìn anh từng bước đi về phía cô, mùi hương bạc hà quanh quẩn nơi đầu mũi, Kha Nguyệt thấy chết mà không hề sợ, chỉ nhắm lại chờ chuyện sắp xảy ra.
Một giọng cười nhạo vang lên trên đỉnh đầu, Kha Nguyệt mở bí mắt, trong ánh nhìn nhỏ có thể thấy gương mặt ranh mãnh của Lục Niên, bên tai là giọng nói rất vui vẻ của anh.
“Anh muốn ăn khuya”.
Trợn mắt, Kha Nguyệt căm giận cắn môi: “Lục Niên, anh đùa với em a!”
Thế nhưng anh lại tỏ vẻ vô tội nhíu mày, gương mặt hờ hững, tự nhiên bình thản áp sát cô, quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mong-the-gioi-nay-diu-dang-voi-anh/1112629/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.