Còn có đứa trẻ, mẹ của đứa trẻ, cô vẫn nghĩ mình không quan tâm gì cả, chỉ biết ỷ lại và cảm kích Lục Niên, nhưng mà gương mặt đáng yêu nhỏ nhắn như tiên đồng cứ hiện lên cô liền cảm thấy khó chịu, càng nghĩ càng tuyệt vọng, rồi suy sụp lại trận.
Cô chỉ là kẻ ngoài cuộc, Lục Niên muốn dắt cô dẫn
cô vào cuộc, có từng nghĩ tới một bức tường cao trong suốt đã dựng trước mặt không để cô bước vào.
Trong ống nghe truyền đến giọng nói khàn khàn ôn nhuận của anh. Lúc này, Kha Nguyệt chỉ muốn ấn nút tắt, sợ, sợ bản thân không cách nào mở miệng, SỢ anh nói ra lời tàn nhẫn.
“Lục Niên, em có lời muốn nói với anh, anh đang ở đầu?”
Kiềm nén nỗi run rẩy trong lòng, hai mắt Kha Nguyệt Cố mở to ép luồng chất lỏng ở trong mắt vào, cố gắng trấn tĩnh hỏi,
Một khoảng im lặng, bên tai nghe giọng nói của Lục Niên:“Anh đang ở dưới lầu.”
Kha Nguyệt giật mình cả người sững sờ, lấy lại tinh thần, đôi chân trần bước vội ra bên ngoài bàn công, đôi mắt hướng xuống, dưới ánh đèn đường mờ mờ một chiếc xe Lamborghini màu đen giội vào mắt cô.
Lá vàng khô rơi trên nóc xe, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc.
Kha Nguyệt không thể đếm được hết số lá rụng, trái tim như bị cây kim nhọn từng phát đâm vào, sau đó rút ra nhưng không hề thấy máu mà vẫn khiến cô đau.
“Tại sao anh không lên đây?”
Nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao không mở đèn, Kha Nguyệt hơi đau lòng thì ra giữa hai người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mong-the-gioi-nay-diu-dang-voi-anh/1112615/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.