Dịu dàng vuốt ve hai gò má của cô, giọng nói khàn khàn hấp dẫn vang lên: “Anh đi nghe điện thoại.”
Nhìn anh cả người ướt nhẹp rời khỏi phòng tắm, Kha Nguyệt yếu ớt tựa vào bên trong bồn, trước ngực toàn ấn kí màu đỏ, trong lòng nói không ra cảm xúc.
Mặc xong áo ngủ, Kha Nguyệt trù trừ ở trong phòng tắm rất lâu mới mở cửa, nhìn xung quanh một lần rồi đi ra ngoài.
Lục Niên không có trong phòng khách, Kha Nguyệt có chút bận tâm ngượng ngùng đi trước cửa, nhìn thấy vẫn có giày da đặt trên kệ mới thả lỏng.
Lục Niên vẫn ở lại, không tức giận bỏ đi trong khi cô lại cự tuyệt anh. Kha Nguyệt cắn đôi môi sưng đỏ, nghẹn ngào đi vào phòng khách. Thật ra cô cũng không muốn thế nhưng do nó xảy ra quá nhanh. Bàn tay nắm lại buông ra, ảo não thở dài ngồi xuống ghế salon.
Trong căn hộ có tiếng mở cửa phòng, trái tim Kha Nguyệt lại đập mạnh, hấp tấp quay đầu lại.
Lục Niên đã thay xong bộ quần áo màu trắng ngà, quần màu vàng nhạt, nhưng tóc vẫn còn ướt. Phía sau anh là nhà bếp, khi bước ra trên tay bưng hai cái dĩa, đôi mắt thanh nhuận nhìn về phía Kha Nguyệt.
“Lại đây ăn cơm”.
Suốt hai mươi năm trước khi gặp Lục Niên, cô không biết cái gì gọi là hạnh phúc là được quý trọng, khi cuộc sống cô xuất hiện người đàn ông này, cô mới hiểu,
những thứ mình muốn rất đơn giản.
Ngoan ngoãn đi theo anh đến trước bàn ăn, nhìn Lục Niên đặt dĩa xuống trước mặt, là mì xào vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mong-the-gioi-nay-diu-dang-voi-anh/1112600/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.