Đây là lần đầu tiên có người ngoài người thân gọi tên cô, một chữ đơn giản, từ đôi môi hoàn mỹ màu tường vi của anh thả ra tựa như một câu bùa chú dán lên người cô, làm cô không biết phải làm sao. Quan hệ giữa hai người thì ra đã thân mật như thế nhưng cô vẫn chưa kịp thích ứng. Tô Đan Đan dùng ánh mắt lấp lánh nhìn không gian ái muội giữa hai người, gương mặt Lục Niên thì tự nhiên những gương mặt nhỏ xinh của Kha Nguyệt lại ửng đỏ, liền sáng tỏ mọi chuyện, VỖ ót, ra là cô làm kỳ đà cản mũi. “Ách.. này... mình đi trước... hai người... cứ từ từ trò chuyện!” "Dan Dan!" Kha Nguyệt muốn ngăn cản, nhưng Tô Đan Đan đã xách hành lí của mình chuồn mất, còn cô ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có, để cô lại cùng Lục Niên. Cánh tay xách vali hơi run lên, Kha Nguyệt liếc nhìn Lục Niên, thấy anh mỉm cười nhìn mình liền bấn loạn, vội vàng cúi đầu xấu hổ đỏ mặt. Mới có một ngày không gặp hai người đã thành thế này, sau đó phải sống cùng nhau dài dài không biết sẽ ra sao nữa? “Đi thôi.” Lục Niên dịu dàng nói, đi tới bên cạnh, cầm lấy hành lí từ trong tay cô, ngón tay thon dài như vô tình chạm vào ngón tay ấm áp của cô. Trước sự run rẩy của cô, đôi mắt chợt lóe lên sự hài lòng xách hành lí đi ra ngoài. Kha Nguyệt giật mình đứng tại chỗ, vuốt ve nơi ngón tay vừa bị anh chạm vào, khóe môi cong lên bỗng nhiên tỉnh ngộ, sao cô có thể quên hai người đã là vợ chồng hợp pháp. Đừng nói là chạm vào tay, hôn nhau, thậm chí là... Nghĩ tới lúc hai người họ có một ngày nằm trên giường lớn làm việc kia, hai gò má Kha Nguyệt như bị lửa hừng hực thiêu cháy, trong lòng lại có chút chán nản. Lục Niên ưu tú như thế cũng sẽ là một người chồng tốt, nhưng vấn đề là tình cảm bên trong của cô dành cho Lục Niên phần nhiều là cảm kích. Trong tình huống này, nếu kết hợp có lẽ chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ của một người vợ, không phải là tình yêu. Kết quả như thế không nhiều cũng ít sẽ để lại trong có sự phản kháng. Nhưng nếu Lục Niên thật sự nói ra, cô cũng không có lý do để cự tuyệt, trừ khi cô muốn phá hủy mối quan hệ hài hòa giữa hai người. “Làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?” Lục Niên vừa lái xe vừa nhìn thần sắc dị thường của Kha Nguyệt, gương mặt bớt phần lạnh nhạt mà tràn ngập lo lắng. Kha Nguyệt quay đầu nhìn thấy gương mặt tuấn tú và gò má rất đẹp của Lục Niên, ngoài ra còn thấy ánh mắt anh nhíu lại. Lúc đó, mọi phiền não buồn bực trong lòng đầu biến mất thay vào đó là cảm giác ấm áp ngọt ngào. Lục Niên sẽ không ép cô làm bất cứ chuyện gì, từ sự quan tâm của anh mà cô nhìn thấy, cô chắc chắn sự tôn trọng của anh dành cho cô vượt qua cả tưởng tượng. Nhưng cảm giác áy náy với Lục Niên cũng trở nên sâu sắc. Kha Nguyệt kéo nhẹ khóe môi, điềm đạm cười một tiếng, trấn an tâm tư lo lắng của Lục Niên: “Em rất khỏe, có lẽ do bay suốt mấy giờ liên tục nên hơi mệt.” Bờ môi căng ra của Lục Niên trong chớp mắt giãn ra, ánh mắt từ từ thả lỏng, bất đắc dĩ nhìn cô chuyển động tay lái, xe thể thao quẹo qua một khúc cua không phải đi về hướng nhà Tô Đan Đan, vì Kha Nguyệt chưa báo cho bố mẹ Kha rằng mình sẽ về đột ngột như thế này. “Về nhà ngủ một giấc thật ngon là ổn thôi” Trong mắt anh ẩn chứa sự yêu thương cùng ôn nhu tựa như tơ bao bọc lấy cô từng vòng trói thật chặt, không để cô có bất cứ cơ hội nào thoát đi. Kha Nguyệt cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi, Lục Niên là người chồng hợp pháp cũng không phải ai xa lạ, dù tân hôn của hai người vẫn chưa hết ba ngày nhưng đã có thể sống chung với nhau.
Kể từ khi ngồi vào bên trái xe Lục Niên thì vận mệnh hai người đã thắt chặt vào nhau, dù tương lại phía trước có gập ghềnh thì hai người đều cùng nhau chống đồ. Kết thúc thế nào họ cũng không biết, là vui hay buồn cô cũng không dám nói chính xác, càng không đoán được. Nhưng bi thảm nhất có lẽ sẽ trở lại điểm xuất phát, trở lại thời điểm Lục Niên vẫn chưa xuất hiện. Rời khỏi Cố Minh Triệt, đau chỉ là nhất thời, nhưng nếu là Lục Niên? Cô mệt mỏi xoa nhẹ mi mắt. Đó là chưa biết Lục Niên có ý nghĩa như thế nào với cô, cho tới bây giờ không thể dùng thái độ nửa vời để suy xét. Có lúc cần chi phải so đo nhiều như thế, dù sao sau khi trải qua tất cả, cảm nhận thứ tốt đẹp nhất cũng đáng giá để nhớ lại. Gió thổi vào đôi mắt mơ màng của Kha Nguyệt, rã rời nhìn từng căn biệt thự trôi về phía sau, ánh mắt lại nhìn về phía kính chiếu hậu. Lục Niên, chúng ta thật sự có được một trăm năm sao? Xe thể thao đi vào khu nhà “cao cấp Thượng Uyển”, Kha Nguyệt biết nơi này, gần đây trên tivi thường quảng bá về nó, là khu chung cư nhà giàu hạng sang. Trước mắt là một tòa kiến trúc mới tinh, trong lòng Kha Nguyệt âm thầm thổn thức, Lục Niên quả nhiên có tiền, căn hộ ở đây rất xa xỉ mà anh lại có thể dễ dàng mua được nó, không hổ là đại gia tộc ở thành phố A! “Em suy nghĩ gì vậy?” Kha Nguyệt lướt mắt nhìn sang Lục Niên đang tò mò nhìn mình, cười nhẹ, lắc đầu một cái: “Không có gì, chỉ là dường như căn hộ ở đây cũng không tiện nghi lắm” Lục Niên từ từ giảm tốc độ xe, ánh mắt chú ý về trước, hơi nghiêng đầu, hỏi Kha Nguyệt:“Vậy em có thích không?” Ánh đèn đường cách xa nhau thi thoảng lại chiếu vào gương mặt của cô, nghe câu hỏi của Lục Niên cô không đáp, chỉ mím môi, cụp mắt xuống Xe đi vào bên trong cùng tầng trệt của khu nhà, Lục Niên quay đầu nhìn Kha Nguyệt không nói gì, nghiêng người, cả bóng người cao lớn như che lấp đi cơ thể mảnh dẻ của Kha Nguyệt. Trước ánh mắt kinh ngạc của cô, bàn tay thon dài trắng nõn vuốt ve mái tóc quăn mềm mại của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]