Cánh tay đột nhiên lọt ra khỏi chăn, Tô Đan Đan khẽ lắc đầu, nâng tay cô bỏ vào trong chăn, dưới ánh đèn lờ mà chiếc nhẫn tinh xảo đập vào mắt Tô Đan Đan. Chiếc nhẫn dính chặt trên ngón áp út, Tô Đan Đan muốn gỡ ra nhưng không được, ngược lại càng khiến Kha Nguyệt mơ màng nhíu mày, cuốn người một cái đưa lưng về phía Tô Đan Đan Trong cuộc đời có rất nhiều tình huống bất ngờ nảy sinh, như chuyện giữa Kha Nguyệt và Cố Minh Triệt, Lục Niên và Kha Nguyệt. Nhớ lại lúc ở ngoài hành lang, người đàn ông ưu nhã phi phàm, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng nghiêm túc, khi nhắc tới Kha Nguyệt mới trở nên ôn hòa, ánh mắt thâm trầm lóe lên tựa như ngôi sao sáng, nhưng cũng khiến cho mọi phòng bị của Tô Đan Đan dành cho Lục Niên đều biến mất. Dịu dàng nhìn mái tóc quăn của Kha Nguyệt xõa bên ghế,Tô Đan Đan mỉm cười vui mừng. Hi vọng anh ta có thể mang lại hạnh phúc cho cậu... Đứng dậy, xoay người nhìn Kha Nguyệt ngủ say, rồi tắt đèn nhẹ nhàng rời khỏi phòng Lục Niên là người chính trực, tâm địa làm sao có thể gian xảo!! Tại lễ trao giải thường niên ở LÀ Kha Nguyệt nhướng mày cười, cất điện thoại vào túi quay người lại. Âu Tử Thành ung dung tựa vào tường hai tay đút vào túi, dường như có ý gì đó cứ nhìn chằm chằm cô. Cô lịch sự gật đầu nhìn Âu Tử Thành, Kha Nguyệt tính quay lại buổi lễ trao giải thì Âu Tử Thành gọi lại. “Kha Nguyệt, em chọn anh ta thật sao?” Vẻ mặt long trọng của Âu Tử Thành cũng khiến Kha Nguyệt trở nên nghiêm túc, cô khẽ mím đôi môi mọng đỏ rồi mở ra, giữa hàng lông mày cho thấy sự kiên định: “Anh ấy từng nói, gặp được tôi là điều đẹp nhất, vậy tôi có lỗi gì?Vì anh ấy, tôi mới hiểu cái gì gọi là hạnh phúc, cho dù giữa chúng tôi không phải vì yêu mà đến với nhau, nhưng tôi tin rằng chúng tôi cũng sẽ đi tới cuối cùng” Âu Tử Thành chặt chẽ nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, có thể thấy sự chân thành, sự mong đợi vào tương lai. Thật lâu sau đôi môi mỏng mới mở ra tự giễu bản thân, mi mắt sụp xuống bỗng ngẩng lên, nhìn đôi mắt trong sáng mà thờ thẫn của Kha Nguyệt. “Kha Nguyệt, đừng để anh thất vọng, nếu tới lúc đó em chạy tới khóc muốn ở cùng với anh, anh cũng không đồng ý, người đàn ông tốt như Âu Tử Thành vào lúc này sẽ biến mất. Bắt đầu từ ngày mai, chỉ có đại minh tinh thế giới Âu Tử Thành” Âu Tử Thành cười giỡn chúc phúc Kha Nguyệt. Kha Nguyệt không phải không nhìn thấy sự tổn thương trong mắt Âu Tử Thành, nhưng việc cô có thể làm là đón nhận lời chúc phúc, sống hạnh phúc bên Lục Niên! “Chúng tôi sẽ hạnh phúc!” Âu Tử Thành gật đầu, môi cong lên, không tựa vào vách tường nữa nhẹ xoay chậm bước về phía lối ra, không nói với cô một câu “tạm biệt” . Kha Nguyệt cảm thấy có lỗi với Âu Tử Thành, do cô có thành kiến với Cố Minh Triệt nên mỗi lần gặp mặt đều đối chọn gay gắt, có lẽ không công bằng với Âu Tử Thành? ( Do Âu Tử Thành và Cố Minh Triệt là bạn bè thân thiết).
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]