Kha Nguyệt tự an ủi trái tim mình, khóe miệng từ từ kéo lên:“Lục Niên, ách, thời gian cũng không còn nhiều, em đi trước, trên đường anh cũng chú ý an toàn.” Nhìn về phía đôi tình nhân đang ôm hôn, cô lẩm bẩm “phi lễ chớ nhìn”, Kha Nguyệt vội vàng muốn đi lướt qua thì lại bị Lục Niên kéo lại, chưa kịp phản ứng thì trên trán đã có một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước. Trước ánh mắt kinh ngạc của Kha Nguyệt, Lục Niên tỏ ra tự nhiên nhướng mày, giọng nói bình thản không hề khác thường: “Kiểm an bắt đầu rồi!” “Lục... Lục Niên... anh... anh chiếm tiện nghi của em” Ngón tay trắng của Kha Nguyệt chỉ vào vẻ mặt vô tội của anh, cố gắng nói cho hoàn chỉnh một câu. “Anh sẽ chờ em về.” Anh làm như không thấy vẻ kích động của cô, SỜ nhẹ mái tóc quăn của cô, thong thả xoay người. Lúc cô không nhìn thấy, trên gương mặt tuấn tú bình tĩnh đó đôi môi cong lên cười vui vẻ Anh coi như không có gì bỏ đi, nhìn theo bóng lưng cao ráo đi xa dần xa dần, Kha Nguyệt dùng tay chạm nhẹ vào vị trí vẫn còn ấm áp bên trán, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng thở dài, xoay người đi về phía khu kiểm an. Hai người đi ngược lại, càng đi càng xa, lúc này không ai suy nghĩ gì cả, cũng không biết phía trước chờ họ là gì? Chúc phúc hoặc tất cả đều ngăn cản... “Đan Đan, mình tới rồi, ừ, sẽ lập tức lên ngay” Kha Nguyệt mặc áo khoác gió màu vàng nhạt, mang theo chiếc mũ đen và mắt kính đen, giày boot cao, dáng vẻ phong trần mệt mỏi đi về khách sạn. Vừa rời khỏi Ireland cô liền quay về khách sạn, báo điện thoại cho Tô Đan Đan, Kha Nguyệt đi về phía thang máy thì liền có bóng người cao ráo chặn ngang đường. Mái tóc màu vàng óng, đôi mắt phượng có khả năng hấp dẫn hồn phách người khác, trong đó như đang che dấu một luồng tức giận, chiếc mũi anh tuấn, hai cánh môi anh đào mím chặt tạo thành đường thẳng, Âu Tử Thành tựa như u linh đột nhiên xuất hiện trước mắt cô. Đem đồ xách trên tay giấu ra sau lưng, Kha Nguyệt tháo kính xuống, vẻ hưng phấn trên gương mặt nhỏ lúc này bị ngưng lại, nghi hoặc nhìn Âu Tử Thành, rẽ sang bên cạnh đi qua. “Kha Nguyệt, chúng ta cần nói chuyện” “Tôi không biết giữa chúng ta có chuyện gì hay để mà nói, Âu Tử Thành” . Kha Nguyệt nói xong liền đi ngang qua, tiến thẳng về trước, nhưng nghe giọng nói trầm thấp của anh cất lên thì chợt dừng bước “Suốt hai ngày qua, em cùng một người đàn ông đi ra ngoài, đừng nghĩ không có ai biết.” Kha Nguyệt kinh ngạc nhìn Âu Tử Thành, trước vẻ mặt khó chịu của anh cô vờ như không thấy, dữ dằn trợn mắt nhìn anh, cắn răng thấp giọng nói: “Anh đang uy hiếp tôi?” Hôm đó cô cùng Lục Niên đi ra ngoài tại sao Âu Tử Thành lại nhìn thấy được, bây giờ anh ta nhắc đến chuyện này là có ý gì? Kha Nguyệt cau mày nhìn Âu Tử Thành, tựa như con mèo sắp giương móng vuốt của mình ra chuẩn bị công kích đối phương. Âu Tử Thành nhìn vẻ địch ý trên mặt Kha Nguyệt, miễn cưỡng xoa xoa giữa hai chân mày: “Kha Nguyệt, tại sao chúng ta không thể bình tâm dùng hòa khí nói chuyện với nhau?” “Từ ấn tượng Âu Tử Thành anh để lại cho tôi thì tôi thật sự cảm thấy giữa chúng ta không có chung đề tài nào để nói”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]