Kha Nguyệt dùng cách làm nũng, thân mật ôm lấy tay Lục Niên, muốn moi ít thông tin. Trong mắt Lục Niên lóe lên tia sáng, không nói câu nào, chỉ kéo cô đi về trước theo từng bước chân bình thản của anh.
Phía Tây là một giáo đường rất to và bắt mắt, Kha Nguyệt ngẩng cao đầu, dùng tay che đi ánh mặt trời chói chan, nhìn nhiên nhìn nhà thờ lớn nổi tiếng - nhà thờ thành Patrick
“Vào thôi.”
Cửa giáo đường bị Lục Niên đẩy vào, phút chốc giáo đường rộng rãi liền bị ánh sáng bao trùm. Trong không khí yên tĩnh từng tiếng kèn thổi lên, còn dàn đồng âm hát bài đám cưới.
Bước đi qua hai hàng ghế, dưới chân trải một lớp thảm đỏ rực, bên cạnh lối đi nhỏ rải đầy hoa tươi, một tiểu đồng mặc váy màu trắng bước xuống.
Lòng bàn tay liền bị khô nóng, Kha Nguyệt sững sờ hai mắt nhìn Lục Niên, anh chỉ cười nhẹ kéo cô bước lên thảm, từng bước một đi về phía cha xứ.
Trái tim Kha Nguyệt như bị một vật gì đó chạm vào, cả người cứng đơ để mặc anh kéo đi, suy nghĩ hỗn loạn ngơ ngẩn.
Lục Niên làm nhiều việc khiến cô cảm động và cảm
kích, cũng khiến cô không biết nên làm sao. Nếu lúc trước Cố Minh Triệt chỉ là bố thí, thì Lục Niên lại dốc lòng vì cô, ở bên anh cô hiểu được cái gì gọi là quý trọng, cảm nhận được mùi vị hạnh phúc.
Nếu như một mai anh muốn rời bỏ cô, cô có lưu luyến không?
Luồng âm nhạc êm dịu dần dần ngừng lại, trong giáo đường bao phủ sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mong-the-gioi-nay-diu-dang-voi-anh/1112586/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.