Nhất là Lục Niên mặc bộ đồ tây đen, dáng cao thẳng đứng đó, bà chủ cảm thấy khí chất quý tộc chèn ép bên trong phổi khiến bà khó thở.
Kha Nguyệt buồn cười nhìn vẻ mặt thẫn thờ của bà chủ khi quan sát Lục Niên, lại ngẩng đầu nhìn dáng vẻ vô tội của Lục Niên không biết khí chất kinh người của mình, ho khan vài tiếng, bước lên chắn ngang tầm mắt bà
chů.
“Bà chủ, chúng tôi đến dùng cơm”
Bà chủ không nhìn được Lục Niên, đôi mắt liền sáng sủa, nghe Kha Nguyệt nói liền “Ân” một tiếng, đem đậu tương để sang bên, tay lau sạch sẽ dẫn hai người lên lầu.
Chẳng qua, dọc theo đường đi, trừ những vị khách
nhiệt tình, thì ánh mắt mờ ám của bà chủ chưa từng rời khỏi Kha Nguyệt và Lục Niên, giống như muốn trói hai người vào một chỗ.
“Bà chủ à, hình như trước mặt không có lầu”
Kha Nguyệt cảm thấy hơi ngượng, thì sau lưng nghe giọng nam réo rắt vang lên, lúc đó mới nhận ra bà chủ nhìn hai người họ ngây ngốc, bàn chân nhấc lên giống như đi cầu thang,
Cô bật cười nhẹ, khi quay đầu lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Niên, bà chủ nét mặt già nua bị làm cho bối rối, không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to,
Lục Niên thật phúc hắc, thà đắc tội tiểu nhân cũng đừng đắc tội Lục Niên!
Kha Nguyệt đã cho ra kinh nghiệm quý báu, đây cũng là phương châm tuyệt đối cả đời sau này của cô.
Quán ăn trang hoàng đơn giản, không sạch sẽ mấy, bà chủ đưa hai người tới chiếc bàn dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mong-the-gioi-nay-diu-dang-voi-anh/1112554/chuong-50.html