Kha Nguyệt nhận được cuộc gọi của họ hàng, liền quay về phòng bao của mình. Cơm nước xong xuôi, cô cùng người họ hàng chia tay nhau tại cửa quán, sau đó cô quay lại phòng của lớp 2.
Vừa mới rẽ qua khúc cua, cô liền gặp ngay bạch mã
hoàng tử của mình. Chỉ là giờ phút này tinh thần của hắn có vẻ không tốt lắm....
Cố Minh Triệt vịn vai Trạch Dương bên cạnh mình, cúi đầu nói gì đó với cậu ta, Trạch Dương nghe xong thì mặt nghệt ra.
Từ góc đứng của Kha Nguyệt nhìn qua, nửa bên mặt của Trạch Dương đã che mất sườn mặt của hắn. Cô không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt hắn lúc này.
Cô khoanh tay, tựa người vào hành lang, im lặng nhìn hắn
Trạch Dương như đang nói chuyện gì đó với hắn. Nói xong liền gật đầu xoay đi
Cố Minh Triệt chống tay lên tường, xoa xoa thái dương. Có lẽ là cảm thấy có ai đang nhìn mình nên hắn quay đầu lại.
Kha Nguyệt luôn cảm thấy Cố Minh Triệt có một khí chất kiêu ngạo đặc biệt, cho dù khi hắn lạnh lùng hay hung dữ, cô cũng cảm thấy vô cùng tuấn tú, có lẽ cô hết thuốc chữa thật rồi
Mà nay, mắt hắn đã mơ màng vì say, đôi đồng tử đỏ rực, càng khiến cô thích mê. Cô thấy hắn cố gắng chống tay lên tường thì liền hỏi: “Minh Triệt, anh còn đứng được không?”
Cố Minh Triệt đứng thẳng người lên, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Cô đi đến trước mặt hắn, nhón mũi chân tiến lại gần hắn, nhẹ giọng hỏi, “Anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mong-the-gioi-nay-diu-dang-voi-anh/1112515/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.