"Haizzz, giới trẻ ngày nay thật kỳ lạ." bác sĩ lắc lắc đầu vẻ bất lực.
Ngoài trời hôm nay đổ mưa phùn, Mộc Mân tay kẹp hồ sơ bệnh án đi trên vỉa hè, một tay cầm chiếc ô đã cũ, một tay cầm chiếc gậy để đi trên đường.
Mái tóc buộc gọn phía sau, đôi bàn tay lạnh cóng, thứ mà cô cảm nhận được là tiếng mưa và tiếng gậy cô đang gõ gõ xuống dưới đất tìm lối đi.
Tốt quá, mắt của cô hôm nay đã hồi phục. Cô đang mang đôi mắt của Đường An. Không biết mắt của anh thế nào rồi, đã ổn hẳn chưa?
Bỗng nhiên cô cảm thấy hối hận, ngày còn đi học cô vì học nhiều nên đã bị cận nhẹ, bây giờ mắt của cô anh đã mang rồi, không biết anh có nhìn được nơi xa không nữa.
Từ phía trước có tiếng bước chân vội vã tiến thẳng về phía Mộc Mân mà cô không hề hay biết, trong đầu chỉ nhớ tới một người vĩnh viên không nhớ cô.
"A..." Mộc Mân làm rơi ô và hồ sơ bệnh án xuống.
Ai đó vừa đâm vào cô mà không xin lỗi, người đó hình như đã chạy đi rồi. Có lẽ trời mưa to bên muốn tìm chỗ trú nên mới vội vã... Không trách.
Từ bên trong bệnh viện đi ra, Đường An ngó nhìn qua khác vỉa hè con phố, anh chạy thật nhanh về hướng mà anh có linh cảm, từng cái ngõ anh đều phải nhìn qua...chỉ sợ bỏ qua cô.
Cuối cùng khi đến một đoạn vỉa hè vắng, anh dừng chân lại khi nhìn thấy bóng lưng nhỏ của Mộc Mân. Cô vẫn ăn mặc giản dị,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-moi-la-thien-than-cua-anh/1774860/chuong-28.html