Sau khi mua nước và quay về xe, Đường An uống một hơi gần nửa chai nước khoáng, anh bóp chặt chai nước trong tay đến biến dạng, đến khi nước đổ một phần ra ống quần anh mới giật mình đóng nắp chai nước lại.
Chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng phải năm xưa Mộc Mân đã nói có bạn trai giàu có, hai người còn định đi nước ngoài lập gia đình. Vậy mà sau hai năm, tình cờ anh lại gặp được cô ở thành phố xa lạ, cô từ một cô gái hiền thục, tươm tất biến thành một người ăn xin thổi sáo để kiếm tiền.
Chẳng trách khi nghe thấy tiếng sáo da diết đó anh lại cảm thấy quen thuộc. Khi xưa lúc mới quen cô, anh từng đến trường của cô xem buổi biểu diễn văn nghệ, cô thổi sáo rất hay, đám nam sinh trong trường không ai là không yêu quý Mộc Mân. Ngoài vẻ bề ngoài giản dị của cô, tâm hồn cô cũng đẹp đẽ như một đóa hoa bách hợp. Anh đã từng yêu vẻ đẹp đó của cô say đắm, anh yêu cô hơn chính bản thân của mình.
Còn nhớ bốn năm trước khi cây sáo của cô bị mất, anh đã dắt cô đi mua một cây sáo mới, là sáo trúc...cô rất thích và trân trọng nó dù là món quà rẻ tiền. Cô thổi sáo cho anh nghe mỗi khi hai người ở với nhau, cô dạy anh thổi sáo nhưng mỗi khi thổi anh đều khiến cô bật cười vì sai cách. Cây sáo đó chứa đựng rất nhiều kỷ niệm, cây sáo mà hôm nay anh nhìn thấy cô thổi...là cây sáo năm xưa.
Đã đi theo người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-moi-la-thien-than-cua-anh/1774858/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.