Mẹ của Đường An cứng đờ nụ cười trên môi. Bà thu lại ánh mắt của mình rồi tiếp tục khâu áo.
Ngọc Ly không khỏi bất mãn, cô ta nhẹ giọng. “Bác gái, đây là một cơ hội tốt cho anh An.”
Bà lại dừng may vá, ngẩng lên nhìn Ngọc Ly, bà khổ tâm trả lời. “Ngọc Ly, cũng không phải cháu không biết. Đường An mấy năm nay có yêu một con bé họ Mộc…”
Nhắc đến họ Mộc, không cần mẹ của Đường An nói ra hết thì Ngọc Ly cũng biết người bà muốn nói đến là ai. Chỉ có thể là Mộc Mân, người con gái thảo mai đó!
“Bác gái, cháu biết chuyện anh ấy yêu người khác. Nhưng bác chịu để yên sao? Cô ấy đã bỏ rơi anh An, vậy mà…” Nói đến đây cô ta buồn rầu, mắt rơm rớm nước. “Cháu theo đuổi anh An ngần ấy năm, anh ấy và cháu bác cũng biết rồi đấy.”
Bà đưa tay lau nước mắt cho Ngọc Ly, khe khẽ trả lời. “Bác biết là cháu thích con trai của bác, nhưng thằng bé không muốn kết hôn với cháu đâu. Nó còn yêu Mộc Mân, nó nhốt mình như vậy cũng là vì con bé đó.”
Mộc Mân ngày nào cũng đến đây, có điều bà không thể cho vào trong nhà. Đường An đã nhắc nhở bà rất nhiều lần, nếu để Mộc Mân vào trong nó sẽ chết!
Bà nhiều đêm cũng tự hỏi chính mình. Đường An và Mộc Mân yêu nhau như vậy, bây giờ tuy thằng bé không nhìn thấy, nhưng Mộc Mân cũng dốc lòng muốn chăm sóc chứ không giống người vô trách nhiệm, thấy con trai bà tàn tật liền bỏ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-moi-la-thien-than-cua-anh/1774849/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.