Màn hình đang chiếu sự hòa lẫn giữa tâm hồn và cơ thể, Hoắc Tư Minh nhìn Đậu Trạch, trên mặt nhịn không được cười lớn, lần đầu tiên trong đời hắn cười ra tiếng, tiếng cười xuất phát từ nội tâm bên trong.
Đậu Trạch bị hắn cười đến khó giải thích, hỏi: "Không phải sao?"
Hoắc Tư Minh cười xong, gật đầu nói: "Phải." Sau đó bấm nút tạm ngừng, hiện lên hình poster phim, Ros nhu hòa chống tay đỡ ở cửa kính trên xe, đôi tay mơ màng.
Trong phòng khách tối tăm, chỉ có trước mặt bọn họ là hai ngọn nến màu tím nhạt hương cỏ thơm, thoảng mùi thơm quấn quanh khứu giác, thậm chí đến cả xúc giác cũng có thể cảm nhận được. Hoắc Tư Minh không cười, yên tĩnh trong không gian chỉ nghe được hơi thở của hai người, nhịp tim Đậu Trạch rối loạn, tay chống đỡ ở trên ghế sa lông, bỗng nhiên đứng lên, nói: "Tôi đi ngủ."
Hoắc Tư Minh không kìm lòng được kéo tay hắn, chỉ trong nháy mắt lại thả ra, hắn nói: "Ngâm chân đi, đẩy nhanh huyết dịch tuần hoàn, buổi tối ngủ sẽ tốt hơn."
Nếu không đáp ứng hắn sẽ làm ra chuyện giáo huấn trẻ con một trận nên Đậu Trạch đành ngồi xuống, đầu tóc vẫn còn rối ren, lại đứng lên hỏi: "Nhà anh bồn rửa chân ở đâu?"
Hoắc Tư Minh nói: "Em không cần đi, tôi đi lấy." Hắn nhẹ nhàng ấn vai Đậu Trạch ngồi xuống. Một lát sau, từ trong phòng vệ sinh bưng ra một chậu nước nóng làm bằng gỗ, trên vai hắn còn vắt một cái khăn lông, dùng để lau chân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mang-thai-con-trai-toi/2513311/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.