Hoắc Tư Minh ngẩng đầu nhìn nhưng bất động làm cho Đậu Trạch tức muốn điên lên được, trực tiếp đi ra ban công lấy bộ đồ đang phơi trên sào còn đang ướt sủng, cắn răng nói: "Anh cho rằng quần áo ướt thì tôi không đi được sao?"
Hoắc Tư Minh nhìn bộ dạng bất chấp, chưa kịp thời gian để suy nghĩ liền chạy đến cản hắn, sợ hắn cứ như thế mà mặc quần áo ướt sủng bỏ đi, mới vừa bệnh thì cơ thể sao có thể chịu nổi?
Đậu Trạch mặc kệ hắn, dùng tay đánh trả, đẩy hắn ra khỏi mình, suýt chút nữa nôn ra hết cơm vừa ăn. Hoắc Tư Minh cũng không dám buông tay, trên sào treo quần áo bị rơi xuống đất, Đậu Trạch đang đánh đập Hoắc Tư Minh cũng dừng lại, một tay đỡ đầu gối, một tay đỡ bụng, sắc mặt trắng bệnh, nửa ngồi nửa quỳ thở dốc.
Hoắc Tư Minh nhất thời hoảng sợ khiếp vía, đỡ hắn dậy hỏi: "Sao vậy? Đau bụng sao?"
Đậu Trạch không kịp trả lời hắn, trên trán xuất hiện nhiều mồ hôi lạnh rơi xuống, đôi môi đau đến mất sắc. Hoắc Tư Minh ôm hắn từng bước đến sô pha, đỡ cổ và eo hắn nằm xuống, lại lấy điện thoại gọi cho bác sĩ, kêu họ trực tiếp đến đây. Đậu Trạch nằm trên ghế sô pha đã dần dần bình tỉnh lại, trên trán điểm vài sợi tóc bị mồ hôi làm dính lại với nhau, hắn nhắm chặt mắt, cũng không nói lời nào.
Cúp điện thoại, Hoắc Tư Minh ngồi xổm trên ghế sô pha, nắm chặt tay Đậu Trạch, một tay khác đang cầm khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mang-thai-con-trai-toi/2513304/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.