Nhận được câu trả lời như vậy, không ai lại không cảm thấy thất vọng, Hoắc Tư Minh cũng không nói gì, hai tay để vào túi quần, trầm mặc đi về phía trước.
Một lát sau, Đậu Trạch hỏi: "Sau này, tôi có thể hay không...đến thăm nó một chút?"
Hoắc Tư Minh bỗng nhiên dừng bước, rất ít khi thấy hắn chau mày, âm thanh rất thấp, nói: "Nếu như em không xem nó là con của mình, còn tới thăm nó làm gì? Có ý nghĩa gì không?"
Đậu Trạch đối mặt với những câu chất vấn nhất thời không thể nói được, cũng là lần thứ 2 thấy Hoắc Tư Minh kìm nén lửa giận, mấp máy môi vài lần, cúi đầu không phát ra tiếng. Nhưng một lát sau, hắn vẫn cúi đầu đi mà không biết mình đi sai hướng, Hoắc Tư Minh đưa tay kéo hắn lại, nói: "Bên này."
Đậu Trạch không biết tại sao Hoắc Tư Minh lại tức giận, hay là vì hắn không chịu trách nhiệm? Vẫn là vì những lời nói lúc trước phân rõ giới hạn? Hắn không hỏi lại, Hoắc Tư Minh cũng không nói. Hai người trầm mặc đi hết đoạn đường, mãi đến tận hành lang lên phòng bệnh VIP, Hoắc Tư Minh nói: "Tôi đứng đây chờ em."
"Anh không đi lên sao?"
Hoắc Tư Minh đưa con gấu màu phấn hồng cho hắn, nói: "Không, tôi đến thì bá phụ phá mẫu lại quan trọng vấn đề."
Đậu Trạch nhận lấy, nhìn con gấu, xoa xoa cái mũi tròn tròn rồi nói: "Được, tôi sẽ trở lại sớm."
Hoắc Tư Minh an vị ngồi xuống ghế đá chỗ vườn hoa dưới lầu. Mùa hè muỗi sinh trưởng rất nhiều, vườn hoa lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mang-thai-con-trai-toi/104540/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.