Đậu Nguyên mang giọng khàn khàn mang tiếng mắng chửi: "Tạ Tuấn, anh là cái đồ tạp chủng!"
Đậu Trạch mặc quần áo tử tế chạy đến phòng trọ của Đậu Nguyên, nàng ngồi khóc như mưa, rồi ngồi nhặt vài tờ nhân dân tệ rải rác dưới chân, trong tay nàng cầm một xấp, có lẽ đã lượm được một lúc. Đậu Trạch chạy tới dìu nàng đứng lên, chị em hai người đều một thân ướt sủng.
Nàng kiên trì ngồi nhặt tiền xong, nhìn Đậu Trạch nói: "Năm ngàn, Tạ Tuấn đưa tiền chữa bệnh cho Tạ Tiểu Nam."
Đậu Trạch không lên tiếng, đem nàng ngồi xuống ghế, hỏi: "Con bé ở đó buổi tối không ai chăm sao?"
"Mẹ đang ở bệnh viện." Đậu Nguyên vào phòng lấy ra một bộ áo ngủ cho nam, đại khái là của Tạ Tuấn trước đây, nhìn Đậu Trạch nói giọng nhỏ dần: "Trước tiên thay bộ đồ ra đi, không thôi bị cảm mạo. Em ăn cơm không?"
"Không"
Hắn cầm áo ngủ đến phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, lúc bước ra Đậu Nguyên mang tới cho hắn chén trà gừng, luộc một tô mì sợi, đặt chung với khay trà. "Ăn đi, chị đi tắm, đêm nay ở lại đây đi, lấy ghế sô pha mở ra." Đậu Nguyên mang quần áo đến phòng tắm, lại nghĩ đến chuyện gì đó lại hỏi: "Điện thoại em vừa lúc nãy đổ chuông."
Đậu Trạch cầm điện thoại lên liếc nhìn, hiện lên dòng tên Hoắc Tư Minh. Nhìn tô mì đặt bên cạnh xấp tiền vẫn chưa cất. Đậu Trạch không trả lời Hoắc Tư Minh, hắn vừa ăn mì vừa suy nghĩ, cuộc sống của bọn họ cơ hồ bắt đầu từ khi nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mang-thai-con-trai-toi/104533/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.