Vừa về đến nhà, Lam Y lao thẳng lên phòng ngủ của mình. Cô nằm bẹp xuống giường luôn không thèm cởi quần áo.
Nằm một lúc, cô mới chợt nhớ ra một điều gì đó. Cô vục dậy, cầm chiếc điện thoại lên. Cô nhấn vào dãy số quen thuộc.
Cô muốn gọi điện cho Thiên Phong, báo cho anh rằng mình đã về đến nhà chả anh lại lo lắng.
Nhớ lần trước, lúc cô đi du lịch cùng với gia đình. Lúc đi đường thì lúc nào anh cũng gọi điện cho cô xem cô đi đến đâu, còn cô thì chụp ảnh gửi cho anh để báo cáo.
Đến lúc đi về thì máy điện thoại của cô hết pin, cộng thêm mệt nữa nên cô ngủ luôn không gọi điện báo cáo anh nữa.
Làm cho anh lo lắng, Đức Long cũng vì mệt nên anh gọi cho em trai tận mười cuộc nó mới nghe máy. Nghe thấy giọng của cô thì anh mới nhẹ nhõm, bớt lo lắng hơn. Nhưng anh vẫn chưa yên tâm, anh còn lao thẳng đến nhà cô đứng đợi.
Nghĩ một hồi thì ở đầu bên kia vang lên một giọng nói khàn khàn trầm ấm.
"Em về chưa?"
"Em về rồi, thằng bé có khóc không anh?"
Thiên Phong nhìn Tâm Phúc đang nằm ngủ ở trên giường rồi nói với Lam Y.
"Không khóc, rất ngoan"
"Vậy thôi nhé, bye bye"
"Chụt"
Lam Y hôn vào chiếc máy điện thoại để thể hiện tình cảm của mình với anh. Rồi ngại ngùng tắt máy luôn.
Thiên Phong mỉm cười, anh chưa kịp nói gì thì cô tắt máy luôn. Cuối cùng thì cô cũng cảm nhận được tình yêu anh dành cho cô.
[...]
Hôm nay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mai-mai-la-cua-toi/3092534/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.