Ba ngày trôi qua, Lam Y không thấy Thiên Phong xuất hiện trước mặt mình nữa. Những ngày qua Lam Y bị những người giúp việc kia ép ăn ép uống, ngày nào cũng như ngày nào họ ép cô phải ăn đủ năm bữa.
Hôm nay là ngày thứ tư rồi, anh vẫn không xuất hiện trước mặt cô. Chắc anh làm vậy để cho cô đỡ hận anh, cô sẽ đổi ý tha cho con chăng?
Đến ngày thứ năm, Thiên Phong mở cửa phòng của anh bước ra ngoài.
"Hôm nay cô ấy thế nào?" Anh hỏi bà quản gia.
"Thiếu gia, hôm nay tiểu thư không la hét gì, thức ăn cũng đã ăn hết"
Thiên Phong không nói gì, anh đi lại phía phòng của Lam Y mở cửa vào thăm cô. Đã mấy ngày anh không nhìn mặt cô rồi.
Thiên Phong đi vào, Lam Y giật nảy mình nhưng cô quay lại giữ vẻ lạnh lùng bình tĩnh trước anh.
"Anh vào đây làm gì?"
Thiên Phong nhìn cô không nói gì, anh cảm thấy việc mình làm gây ra cho cô sự đau đớn về tinh thần lẫn thể xác. Anh thấy mình có lỗi không dám đối mặt nói chuyện với cô.
"Đi ra ngoài"
Mặt của Thiên Phong xanh xao, đôi môi nhợt nhạt không sức sống. Cả người anh run lẩy bẩy đứng không vững. Thiên Phong lảo đảo ngã xuống sàn nhà lạnh buốt.
Lam Y sửng sốt, cô đứng dậy ôm bụng đi về phía Thiên Phong.
"Ê, anh làm sao vậy?"
Lam Y ngồi xuống cạnh Thiên Phong vỗ vào mặt anh.
"Tỉnh lại đi"
Đáp lại lời của Lam Y chỉ là tiếng gọi của cô vọng lại. Lam Y rút chiếc điện thoại trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mai-mai-la-cua-toi/3092489/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.