An Nhiên mơ hồ mở mắt, cô cố gắng nhìn xung quanh và định thần lại, đúng là đang ở bệnh viện. Trong kí ức trước khi ngất đi của mình, An Nhiên chỉ thấy những âm thanh hỗn tạp, cơ hồ không nghe ra cụ thể được bất kì một tiếng nói nào chỉ có tiếng còi inh ỏi của xe cứu thương lẫn xe cảnh sát.
Cô bé loạng choạng đứng dậy lao ra khỏi giường bệnh thì gặp một cô y tá lớn tuổi ngăn lại, hỏi ra thì mới biết đây chính là bệnh viện thành phố nơi mà mẹ của Anh Tú làm việc. An Nhiên vừa thở ra một hơi, như gánh nặng tâm lý phần nào được gỡ bớt xuống, cô cho rằng mẹ của cậu ấy rất giỏi, chắc chắn sẽ cứu cậu ấy, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì xảy ra với cậu ấy đâu.
Nhưng sắc mặt của cô y tá kia lại có đến tám phần bi thương, là do Anh Tú bị thương rất nặng hay sao? Rút cuộc cậu ấy sao rồi? An Nhiên một mực muốn biết.
Cô nhanh chóng tự dật kim chuyền trên tay mình ra, mặc cho máu còn chảy loang ra cả mu bàn tay. Cô đến trước cửa phòng cấp cứu, đèn xanh vẫn còn sáng chứng tỏ ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.
Trong lòng An Nhiên lúc này là một khoảng trống rỗng, cô bé chỉ nhìn chân chân vào cửa phòng phẫu thuật, không quan tâm bất cứ thứ gì xung quanh. Cũng không biết nước mắt đã vô thức mà rơi ướt nhoè cả khuôn mặt từ bao giờ, miệng cô vẫn lẩm bẩm rằng “ anh ấy sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-lai-nho-anh-roi-that-su-rat-nho-anh/2799858/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.