Anh Tú và An Nhiên vừa về đến nhà mẹ cô đã chờ sẵn ở bàn trà của phòng khách. Cậu sách theo giỏ hoa quả đã chọn mất nửa tiếng đồng hồ, rất chân thành mà gửi tặng, là lần đầu đến nhà chơi lại không có sự chuẩn bị trước cho nên không tránh khỏi có phần thiếu chu đáo.
Mẹ An Nhiên đưa ánh mắt nghiêm khắc nhìn hai đứa nhỏ đang cúi đầu nhận lỗi không khác gì mấy cô cậu học sinh phạm lỗi của cô ở trường. Sau khi chào hỏi và giới thiệu, mẹ An Nhiên vẫn không rời mắt khỏi Anh Tú.
- An Nhiên sao tối qua không về nhà?
- Con... con uống hơi nhiều nên...
- Nuôi con gái lớn để đêm hôm đi ở nhà người ta, con thấy như vậy có nhìn được không?! Rồi sau ai có thể chấp nhận cưới một người con gái như thế?
- Mẹ à, con sai rồi. Sẽ không có lần sau đâu.
- Bác gái à, Lỗi cũng là do cháu vì chưa hỏi ý kiến đã tự ý đưa em ấy về nhà mình. Cháu xin nhận lỗi, cũng sẽ chịu trách nhiệm ạ.
Anh Tú thấy tình hình có vẻ căng thẳng, lại xót người mình yêu mà không chờ được tới lượt đã vội vàng lên tiếng.
- Nhận trách nhiệm? Hai đứa đã xảy ra chuyện gì mà cậu phải chịu trách nhiệm.?!
- Dạ không có ạ, chúng cháu không làm gì ạ.
- Tại sao lại không?
-... ...
- À, ý ta là không làm gì thì sao lại muốn nhận trách nhiệm chứ?! Thôi được rồi cậu không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-lai-nho-anh-roi-that-su-rat-nho-anh/2799802/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.