Thời thiết đang ở giai đoạn giao mùa cho nên nói nóng thì chưa nóng, nhưng lạnh càng không phải. Cái khí trời dở dở ương ương này cành làm cho con người ta thêm phần khó chịu.
Anh Tú và An Nhiên đã đi bộ được một đoạn khá xa, từ khu vực Nhà Hát Lớn qua phố Tràng Tiền rồi đến bờ Hồ Gươm. Trên con phố đi bộ tấp nập người qua, muôn màu muôn vẻ. Đèn đường cũng đã bật sáng, lúc này vô cùng thích hợp cho những nghệ sỹ đường phố thể hiện mình. Đi qua một tốp nhảy hip hop, An Nhiên rất hứng thú mà nán lại xem. Đến đoạn những em bé model tương lai, đang hăng say luyện tập những bước đi đầy cá tính làm An Nhiên bị cuốn vào, cô đứng bên reo hò cổ vũ động viên các bạn nhỏ cực kì nhiệt tình.
Anh Tú kiên nhẫn ở bên cạnh, dù cô muốn làm gì cậu cũng hết mực cưng chiều. Nhìn An Nhiên đã vơi bớt phần nào ưu phiền, trong lòng cậu cũng thấy nhẹ nhõm theo mấy phần. Phía trước còn một đoạn đường dài, sẽ rất khó khăn, cậu phải vững chắc để An Nhiên có thể dựa vào. Anh Tú luôn có lòng tin rằng họ sẽ làm được, sẽ cùng nhau chải qua. Bệnh của cô không phải không thể chữa, chỉ là mức độ hợp thuốc hợp thời gian đến đâu mà thôi. Vấn đề trước mắt chính là tâm lý, để chấp nhận được đã không dễ dàng, lại càng phải lạc quan mới mong có được kết quả tốt nhất.
Hai người cùng đi một vòng bờ hồ, từng cơn gió mát lạnh thổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-lai-nho-anh-roi-that-su-rat-nho-anh/2799797/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.