Thị Y Thần bảo Manh Manh dẫn ba cô dâu kia sang bên cạnh khuyên nhủ.
Vị phu nhân mập mạp thấy vậy, mắt liếc ngang, nói với vị phu nhân gầy gò: "Mỹ Cầm, chúng ta đi."
"Bà ba, dì Mỹ Cầm..." Lục Giai Ngưng bước đến, ngăn vị phu nhân mập mạp lại, bắt đầu an ủi.
Vị phu nhân mập mạp mà Lục Giai Ngưng gọi là bà ba tên Nhuế Lệ Mai, làmột người bà con xa của nhà họ Lục,tuy hiện tại khoảng năm mươi tuổi,nhưng theo vai vế Lục Giai Ngưng và Lục Thần Hòa đều phải gọi bà ta mộttiếng “bà”. Còn vị phu nhân gầy gò nhỏ bé kia tên là Vương Mỹ Cầm, làbạn của Nhuế Lệ Mai, vô cùng thân thiết. Hai người họ chẳng có gì sởthích nào khác ngoài đi dạo phố mua xa xỉ phẩm và chơi mạt chược. Rangoài, hai người chính là hai cái máy chiến đấu năng lực vượt trội đạidiện cho tầng lớp giàu có không xem ai ra gì tiêu biểu trong xã hội.
Nhuế Lệ Mai không cam tâm ngồi xuống ghế sofa, cằn nhằn không ngừng.
Lục Giai Ngưng an ủi Nhuế Lệ Mai xong, xoay người nhìn Thị Y Thần nói:"Mở cửa hàng buôn bán không phải như “bà Vương bán dưa*”, cứ tự khenmình giỏi là được. Cô nói ở cửa hàng này có thứ đặc sắc mà ở trung tâmthương mại không mua được, không biết có thể cho khách xem thứ ‘đặc sắc’ mà cô nói là gì được không?"
* Bà Vương thật ra là đàn ông nhưng vì ông ta cứ lải nhải suốt nên gọi là bà. Chuyên kiếm sống bằng nghề bán dưa Hami,
lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-lai-gap-anh/2523227/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.