Nhìn chiếc xe bon bon trên đường, Thị Y Thần mím chặt môi ngồi trong xe của Lục Thần Hòa.
Điểm Điểm lên xe, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Xe đang chạy rất nhanh, trong xe lại rất yên tĩnh, hai người chẳng ainói lời nào, bầu không khí trở nên yên lặng một cách kỳ lạ. Lục Thần Hòa mở CD, trong loa truyền đến giai điệu của một ca khúc mang phong cáchBắc Âu vô cùng êm dịu.
Thị Y Thần đã nghe qua bài hát này rồi,“Liekkas”, có rất nhiều bản dịch sang tiếng Trung “Dấu hiệu ánh sáng bắc cực”. Ca từ giản dị, giai điệu nhẹ nhàng, âm thanh thuần khiết, ca từnghe không hiểu lại khiến lòng cô dần bình tĩnh lại.
Bầu không khí yên lặng như vậy duy trì đến trước cửa nhà Thị Y Thần
Chiếc xe đỗ lại vững chảy, Thị Y Thần tháo dây an toàn, bỗng dưng bị Lục Thần Hòa kéo ngược trở lại.
Cô cau mày, lạnh lùng nói: "Sao thế?Vở kịch kết thúc rồi, không có người xem.”
"Bây giờ tâm trạng của anh không tốt." Mi tâm anh cau lại, đôi mắt tối tăm mang theo nét lạnh lùng nghiêm nghị.
"Tâm trạng của anh không tốt thì có liên quan gì đến tôi?" Tâm trạng của cô cũng không tốt.
Anh im lặng không nói, nhìn vẻ mặt không vui của cô, muốn biết nguyêndo Thị Y Thần tức giận thông qua ánh mắt của cô, cô không nhìn anh, lạnh lùng nói: "Cảm ơn “anh” đã bỏ trăm công nghìn việc dành chút thời gianđể tiếp đãi nhân vật bé nhỏ này."
Đôi mắt anh híp lại, dưới ánh đèn neon chiếu sáng, nơi khóe miệng hơi nhếch lên thành một hình vòng cung dịu dàng.
Thấy anh cười, cô càng bực bội: "Tôi có thể xuống xe chưa?"
Anh bá đạo nói: "Nghe anh nói xong hẵn xuống."
Cô bị ép ngồi lại chỗ cũ.
"Như em thấy đấy, quan hệ của anh và bố không tốt chút nào. Lúc anhmười bảy tuổi, mẹ anh vì mắc chứng u uất nên qua đời, trước khi mất, bàmang anh về sống ở Hương Khê sơn trang, còn cha anh thì dắt theo chị anh đến sống ở một nơi khác. Sau khi mẹ mất anh bị ném sang Mỹ, khoản banăm trước mới trở về. Mẹ anh qua đời không bao lâu thì bố anh cưới thưký của ông ấy, sau đó sinh ra em trai anh." Giọng nói của anh vẫn bìnhthản đến kỳ lạ, không mang theo chút tình cảm nào, giống như đang ngồinói chuyện của người khác vậy, dường như chuyện này chẳng liên quan gìđến anh.
Cô ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh, thật bất ngờ khi anhtự kể về bản thân mình, lúc trước hỏi thế nào anh cũng không chịu nói,chỉ nói một câu tâm trạng không tốt, lúc đó cô còn tưởng anh nói đùa,lại không ngờ rằng đó là sự thật. Ngoại trừ lúc mẹ anh qua đời, mọichuyện mà anh trải qua không khác cô là bao, tốt nghiệp cấp ba xong côcũng bị ném ra nước ngoài, học xong đại học lại phải đợi thêm một hainăm mới được về nước.
Đọc được sự kinh ngạc, thương hại cùngsuy đoán trong mắt cô, anh cười bổ sung: "Không có chuyện cẩu huyết gì ở đây cả, loại chuyện thế này xảy ra ở nhà anh cũng chẳng lạ lẫm gì. Mẹkế của anh, cũng giống như mẹ ruột, là một người hiền lành dịu dàng,mang theo nét đẹp truyền thống, một người phụ nữ tốt, hết mực vì chồng,nhưng anh lại cảm thấy đau lòng cho dì ấy, dì ấy không nên chọn bố anh."
Lông mày cô hơi nhướng lên, khóe miệng giật giật. Thật là khó mà tinđược, cuối cùng anh ta hận thù bố mình đến nhường nào mới hình dung bốmình như vậy, còn khen ngợi mẹ kế.
"Thế nên anh không hợp vớibố, là vì anh không thể chấp nhận quan điểm bảo thủ của ông, trong mắtông ấy phụ nữ phải hầu hạ đàn ông cả đời giống như người hầu vậy. Phụ nữ phụ thuộc tất cả vào đàn ông, chỉ cần ở nhà lo cơm nước đầy đủ, dạy dỗcon cái,hầu hạ chồng cho tốt, chăm lo hết mọi chuyện trong nhà là được.Những chuyện khác không cần phải nhúng tay vào, phụ nữ nhất định phảikhiến người đàn ông của mình không phải lo nghĩ gì."
"Đàn ôngcác anh không phải đều nghĩ vậy sao?Muốn phụ nữ suốt đời như người hầu,cả đời không oán thán không hối hận." Nếu không phải vậy cô đi xem mắtcũng không gặp phải cực phẩm.
"Đúng, không sai. Nhưng phụ nữ bọn em có đồng ý không?Những thứ như tình yêu chỉ là phù vân, em đồng ý sao?"
"Trừ khi yêu người đàn ông kia đến khắc cốt ghi tâm, nguy cấp như bệnhnan y, đến mức thiếu người đó thì không thể sống nổi. Nhưng tôi nghĩngười đàn ông như vậy không đáng để yêu, thứ anh ta cần chỉ là ngườihầu, chứ không phải là một người vợ."
Anh cụp mắt xuống, hànglông mi đen nhánh cong như chiếc quạt cũng theo đó rũ xuống, đáy mắthiện lên bóng mờ nhàn nhạt, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười ảm đạm. Nụ cười của anh hiện lên chẳng bao lâu thì vụt tắt, bộ dạng tươi cườicũng nhanh chóng thu lại: "Thế nên, trong cuộc đời này không có tìnhyêu, khắp nơi đều cảm thấy áp lực, mẹ anh dần dần mắc chứng u uất, saucùng đột tử vì uống thuốc quá liều. Con người là loài động vật có tìnhcảm,cho dù là ai, nếu một ngày mất đi tình cảm chống trụ, dù là một đóahoa đẹp nhất, kiều diễm nhất cũng sẽ khô héo nhanh thôi."
Tuyánh mắt anh bình thản như vậy, nhưng trước bữa cơm nhìn thấy anh và bốmình giằng co, cô có thể tưởng tượng được thật ra anh không vui vẻ nhưvậy. Lần đầu tiên khi gặp anh, bất kể là ánh mắt, hay là giọng nói củaanh, đều thể hiện rằng anh là một người cô đơn lạnh lùng khó có thể nắmbắt được. Ánh mắt của cô mang theo sự cảm thông, không nhịn được đưa tay đặt lên mu bàn tay anh.
Anh giương mắt, ánh mắt như mỉm cười,nói nhỏ: "Phụ nữ đúng là thích nhiều chuyện, vừa nghe người khác nóichuyện là quên sạch hết mọi buồn phiền."
Thật đáng ghét, lầnnào cũng vậy, cô vốn định an ủi anh, thì miệng lưỡi anh đã trở nên độcđịa, anh vốn chẳng cần người khác an ủi.
"Tôi không muốn nghe, là tự anh muốn nói." Cô muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt lấy.
"Anh biết chiều nay bố sẽ hẹn Hựu Thông bàn chuyện thực hiện kế hoạch,không phải anh cố ý tránh mặt ông, càng không phải lợi dụng em để tránhmặt ông." Giọng nói của anh bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường, "Ba nămtrước anh từ Mỹ trở về, ông bảo anh đến công ty làm việc, anh đã từchối, ông rất tức giận. Vừa vặn lúc đó Trương Hựu Thông và Mã Tuấn Huymuốn hiện đại hóa kỹ thuật trong việc trồng cây nông nghiệp, thiếu thốntài chính, thêm vào đó anh tìm gặp được bọn họ ở Mỹ, lựa chọn nôngnghiệp là một lựa chọn đúng đắn, học ngành đó không phải ở Mỹ mới có thể dùng, mấu chốt là làm nông nghiệp vẫn tốt hơn là làm kinh doanh lừa gạt người khác, anh thích nói chuyện với cây cỏ, không cần lên tiếng cũnghiểu chúng nói gì. Ông ấy nổi giận, đuổi anh ra khỏi nhà. Cho nên, anhkhông cần phải trốn tránh ông ấy, vì ông ấy sẽ trực tiếp đuổi anh rakhỏi nhà."
Tất cả tâm tư bị nhìn thấu, mặt cô bỗng chốc nóng lên, lại ngoan cố nói: "Đáng đời bị bố đuổi khỏi nhà."
"Đúng vậy. Thế nên, cả người lẫn nhà của anh đều ở nơi khác, bọn họ một nhà vui vẻ, còn anh, giống như lần đầu em thấy, một người cô đơn thểthảm sống trong một căn biệt thư thê lương lạnh lẽo, dù có bệnh chết cólẽ cũng phải đợi đến hôm sau dì quét dọn phòng đến mới phát hiện thi thể lạnh ngắt của anh."
Khóe miệng cô co giật liên hồi, nhớ lạilần đầu tiên khi nhìn thấy anh trong nhà của mình, thật là giống bộ dạng sắp chết đến nơi: "Vốn dĩ bản thân anh cũng không đáng thương như mìnhđã nói..."
"Không có người đồng cảm."
"Đồng cảm nhưng không thể cho anh cảm giác ấm no được."
"Ấm no là cảm giác rất hạnh phúc."
Cô bị vẻ mặt vô lại của anh chọc đến nhịn không được phải bật cười,chuyện không vui trước đó nhanh chóng tan thành mây khói. Mỗi lần anhnói chuyện thế này, an ủi, giải thích lúc nào cũng khiến tâm trạng củacô lên xuống thất thường, nhưng cô chấp nhận nó, thích cùng anh vừatranh luận về triết lý lại vừa như đang nói chuyện phiếm thế này.
Anh bỗng nhiên nắm tay cô, mạnh mẽ hôn cô không hề báo trước.
Cô khẽ giãy dụa, dùng sức cắn môi anh một cái,từ chối hành động ngang ngược của anh.
Anh bị đau, không nổi giận ngược lại còn cười, vừa định tiếp tục hànhđộng, bỗng nhiên phía sau xuất hiện gương mặt mơ mơ màng màng ngáy ngủ:"Dì hai, chú Thần Hòa, hai người đang làm gì thế?Đang hôn môi ạ?"
Thị Y Thần lập tức ngồi xuống nhanh như được lên đạn, mặt đột nhiênnóng như lửa đốt, nếu không phải vì là buổi tối nên nhìn không rõ, thìmặt của cô nhất định đã đỏ như tôm luộc rồi.
Lục Thần Hòa bìnhtĩnh trả lời: "Ừm, chờ đến lúc con trưởng thành con sẽ biết, đây là mộtloại nghi thức xã giao, tiếng Anh gọi hành động này là Goodnight kiss,tiếng Trung gọi là nụ hôn chúc ngủ ngon."
Trên trán Thị Y Thầnnổi lên một lằn đen mơ hồ, rõ ràng là thừa dịp cô không chú ý nên làmcàng, lại còn không biết xấu hổ còn bảo là nghi thức xã giao khỉ gió gìđó.
"Vậy sao, chả trách mẹ và bố cháu tối nào cũng lén lút cắnmiệng, thì ra là chúc ngủ ngon." Bộ dạng Điểm Điểm như vừa hiểu ra vấnđề.
"Kiss cũng chia ra rất nhiều loại, bố và mẹ cháu không phải là nghi thức xã giao, họ là hai người yêu nhau, hai người yêu nhau tấtnhiên sẽ hôn môi. Được rồi, khuya lắm rồi, chúng ta nên về thôi." Khóemiệng Thị Y Thần co rúm, chị Y Nhu và anh rể lại đói khát đến vậy, hoàntoàn không chú ý đến việc sẽ ảnh hưởng đến trẻ con. Lục Thần Hòa cố nhịn cười.
"Vâng, tạm biệt chú Thần Hòa." Điểm Điểm mở cửa xuốngxe, đột nhiên lại quay đầu lại nhìn về phía Lục Thần Hòa, "Chú Thần Hòa, lớp bọn cháu có một bạn nam rất thích đến hôn các bạn nữ, nhưng cháukhông thích cậu ta, không muốn bị cậu ta hôn, chú nói xem lần sau cháuphải làm thế nào?"
Thị Y Thần sững sờ, học sinh tiểu học bây giờ cũng cởi mở vậy sao?Thật là trưởng thành quá sớm!
"Lần sau cậu bạn kia lại làm vậy với cháu, cháu cứ đánh cậu ta mộttrận, hoặc là nói với cô giáo." Cô trừng mắt với Lục Thần Hòa, hành vinày thật là giống hệt như thổ phỉ.
Lục Thần Hòa lại cười nói:"Nếu cậu bạn đó đẹp trai, cháu để cậu ta hôn một cái,cũng không thiệtthòi gì, nếu cậu ta không đẹp trai, cháu cứ nói với nó, lần sau cậu thiđược hạng nhất, sẽ cho cậu hôn. Được người hạng nhất hôn cũng là mộtchuyện vinh quang lắm, làm nữ sinh không được động tay động chân, vậy sẽ không đẹp nữa."
"Vâng ạ, cảm ơn chú Thần Hòa." Điểm Điểm độtnhiên dựa đầu luồn vào trong xe, hôn vào má anh một cái,"Cháu thích chúThần Hòa, bởi vì chú Thần Hòa rất đẹp trai. Goodnight kiss."
"Goodnight." Lục Thần Hòa đưa đôi mắt đen láy ngắm nhìn Thị Y Thần, ý cười trên môi càng đậm.
Thị Y Thần như không thể tin được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình lúc này, nắm tóc mình không nói gì.
Cô sắp điên rồi.
Học sinh tiểu học bây giờ đều học những thứ này sao?
Cô kéo Điểm Điểm lại, bước nhanh về nhà.
Trên đường đi, tiểu nha đầu cứ líu la líu lo nói chuyện liên tục: "Dì hai, dì sẽ kết hôn với chú Thần Hòa sao?"
"Không biết."
"Nếu dì không kết hôn với chú Thần Hòa, nhất định phải nói với cháunhé, cháu sẽ gả cho chú ấy, cháu đã tự hỏi mình cả buổi chiều mới đưa ra được quyết định này đấy."
Cô không chịu đựng được hét lên: "Tuổi của chú ấy gần bằng bố cháu đấy."
"Không sao, bà ngoại và mọi người đều nói cháu lớn rất nhanh. Cháuthích chú Thần Hòa, chú ấy đẹp trai, cười lại vô cùng quyến rũ, quantrọng nhất là chân chú ấy rất dài, oppa trong phim Hàn đều có đôi chânrất dài. Chú ấy còn biết trồng rau, bọn con trai trong lớp của cháukhông biết."
Trong đầu cô lại hiện lên hàng lông mày đẹp đẽ của anh, lúc nào cũng mang theo bộ dạng cười cợt bất cần đời, đúng là quyến rũ, đôi chân thật dài... Cô điên thật rồi.
"Sách giáo khoa của học sinh tiểu học đều là tiểu thuyết tình yêu sao?" cô gõ cửa nhà 1002. Cô có cần phải tìm chị Y Nhu để nói chuyện không nhỉ, học sinh tiểu học bây giờ cũng biết xem phim Hàn, kiss còn nói lời yêu nữa, xã hội thậtđáng sợ. Người như cô ở trái đất thật sự không cảm nhận được sự an toàn, thật muốn bỏ hết mọi thứ chạy lên sao hỏa.
Trừ khi có việc đikhông được, gần như ngày nào Lục Thần Hòa sau khi tan làm cũng đứngngoài Jessie’s chờ Thị Y Thần, cùng ăn tối, thỉnh thoảng sáng sớm sẽđứng dưới nhà cô chờ cô cùng đi ăn sáng.
Có một hôm, cô không nhịn được hỏi anh: "Ngày nào anh cũng đến trễ về sớm như vậy, ông chủ của anh có biết không?"
Anh chỉ vào mình, ung dung trả lời: "Ông chủ đương nhiên biết rồi."
Đỡ trán! Lời này không sai, có đôi lúc cô cũng lười biếng không muốn đi làm hoặc là muốn về sớm, bản thân cô nhất định là biết rồi.
"Vậy sáng nào anh cũng lái xe vào thành phố như thế, sau đó tối muộn lại lái xe về Hương Khê sơn trang, anh không cảm thấy mệt mỏi à?"
"Em đang đau lòng cho anh sao?Thật là cảm động."
Nhưng thấy anh chạy tới chạy lui như vậy, trong lòng cô thật sự hơi lolắng. Nhưng dù trong lòng có lo lắng, ngoài miệng cũng không nói nhưvậy. Cô khinh bỉ anh một tiếng: “Hừ..."
Anh cười khẽ: "Trong thành phố còn có một căn nhà."
Sự tức giận nho nhỏ trong lòng cô lại đang nhen nhóm lên, nói chuyện với kẻ có tiền lúc nào cũng cảm thấy có áp lực.
Cô không biết một người suốt ngày ở ngoại ô tu sửa địa cầu, làm saobiết được nhiều nhà hàng trong thành phố đến vậy. Trong vòng một tháng,gần như ngày nào anh cũng dẫn cô đi ăn những món ăn nổi tiếng ở nhữngnơi khác nhau. Lúc quần áo trở nên hơi chật, vòng eo tăng thêm bacentimet, cô lập tức từ chối đi ăn cơm với anh.
Anh lôi kéo cô nói: "Em không muốn ăn hết sao?"
Hừ! Cô đâu phải heo. Ngoại trừ đi làm rồi về nhà ngủ, thời gian rảnhrỗi, việc tốn thời gian nhất gần như đều cùng anh... đi ăn, cô nào cóthời gian dư giả đi vận động?Thậm chí có vài lần Kiều Na hẹn cô cùng đidạo phố, cô cũng phải từ chối.
Lúc đầu Kiều Na còn quan tâm đến mức độ phát triển giữa cô và anh, xem tình cảm hai người bồi đắp thếnào?Dần dà, Kiều Na bắt đầu oán trách cô mê mụi trong sắc đẹp, một kẻtrọng sắc khinh bạn, sau đó tuyệt tình nói: Đoạn tuyệt quan hệ!
Cô vô thức nhíu mày suy tư: Cô đâu có?! Logic của anh ta khác với người bình thường sao? Câu nói kinh điển của anh "Bệnh thần kinh biểu hiệnxấu hổ ra mặt thế nào?" Lúc nào cũng là câu để cô phản bác lại Chu KiềuNa. Không sai, anh chính là một tên bệnh thần kinh không biết xấu hổ.Đối với một tên thần kinh không biết xấu hổ, phải so đo thế nào đây?Hoàn toàn không thể nào so đo được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]