1 lúc sau nó đã ngủ vào vòng tay của hắn, khi tới nơi hắn đưa nó vào phòng của hắn, hắn nhìn nó ngủ rồi cười một cách vui vẽ.
"Cuối cùng anh củng tìm được em..... Băng à"
....3 tiếng sau....
Khi nó mở mắt ra nó thấy trước mặt mình là một người đàn ông lạ mặt, nó cứ nhìn và nhìn, rồi 1 phút sau nó đơ ra trong sự im lặng. 2 phút sau hắn mở mắt ra rồi nhìn thẳng vào nó.
"Sao lại nhìn tôi, sao mặt cô đơ thế" hắn cười với nó
"Anh là ai" một câu lạnh lùng từ câu nói của nó.
Mùi hương này quen thật ( Hạ Băng)
"Quên tôi rồi à" hắn nói
1.2.3..4...5
À nhớ rồi, cái hằng phơi nắng (Hạ Băng)
"Nhớ chưa" hắn nói tiếp
"Ờ...."
Gần quá....... (Hạ Băng)
"Cô không sợ tôi hôn cô à"
"Không, nhưng mà anh...."
Nó Chưa nói xong hắn đã hôn trên bờ môi mỏng của nó, nó cố đẩy hắn ra nhưng lại không được, nó liền cắn vào môi của hắn, hắn cuối cùng củng dừng lại.
"Đau đấy" hắn đụng vào môi mình rồi nói
"Anh là ai" nó tức lên
"Tôi là Thái Dương, quên anh rồi hả Băng" Thái Dương ngồi dậy, cuối đầu xuống, đưa tay xoa đầu nó như một lời chào.
Thái Dương, à nhớ rồi... Mùi hương của bạc hà, hèn chi mùi quen quen.
"Thái Dương hả, lâu quá không gặp"
"Anh nghe nói em sắp làm đắm cưới"
"Ừ...." Nó ngồi dậy và nói
"Vậy cuối cùng anh củng không thể nào cưới em" Thái Dương bắt đầu nói nhỏ lại còn nó thì cứ im lặng, không nói tiếng nào.
"Em có biết anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vo-cua-anh-mai-mai-la-vo-cua-anh/30724/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.