Xin Giới thiểu
Justin: 16 tuổi. Mẹ là người Việt còn ba là người Mỹ.
Học và sinh sống tại Mỹ, nói tiếng Việt khá tốt (có chút quên thôi),tính tình vui vẽ hoà đồng, có chút lạnh lùng và biến thái vô cùng, sợ nhất là anh họ (Minh Hoàng),và là học sinh mới của trường KQ, ba làm văn thơ và hội hoạ đứng thế 5 tại nước Mỹ còn mẹ thì Viết những tiểu thuyết nổi tiếng nhất nước Mỹ.
Sáng ngày hôm sau
~~5.00 sáng tiếng chuông điện thoại reng lên, Hạ Băng ngồi dậy cằm điện thoại lên
"A lô" Cái giọng buồn ngủ của Hạ Băng làm đầu dây bên kia phải phì cười
"Băng à... Anh nhớ em" một cái giọng ấm áp và củng có chút lạnh lùng phát ra.
Hạ Băng bườc xuống giường nhưng lại bị một cánh tay chặng lại, đưa tay đè nó xuống giường, tay hắn ôm nó như một chiếc gối ôm.
"Em mà ra khỏi giường anh sẽ ăn em..." Minh Hoàng mở mắt ra thì thấy nó đang nói truyện với ai đó trong điện thoại
"Em nó chuyện với ai vậy?" Minh Hoàng hỏi nó, nó không nói gì liền lơ đi nghe điện thoại.
"Em đang ở với chồng sắp cưới của em à... Vậy anh không làm phiền em nữa..."
"Khoan, Dương đúng không" vừa nói nó vừa đẩy Minh Hoàng ra nhưng lại không được
"Anh nhớ em... Rất nhiều, làm ơn... Làm ơn đừng rời xa anh" Thái Dương nói với cái giọng đau lòng
Nó không trả lời, Thái Dường không nói gì nữa thì cúp máy.
"Thả em ra, sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vo-cua-anh-mai-mai-la-vo-cua-anh/2057034/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.