Type: Quinn
Không, nhất định là ông trời đang đùa với cô!
“Không thể nào”, bàn tay Doãn Thần Tâm run rẩy đến nổi không cầm nổi quyểnbệnh án mỏng đó, giọng nói bất ngờ cũng yếu ớt đến mức hoàn toàn thểhiện ra rằng cô không thể nào tin được: “Không thể nào, bác sĩ Nhan, làm sao có thể thế được? Tôi nhớ rõ rằng mình bị bệnh trầm cảm mà!”.
Lần đầu tiên cô gặp bác sĩ Nhan chính là sau khi Quan Cạnh Phong đưa cô điPhúc Châu phá thai. Anh nói, thời gian đó cô không khóc không giận hờn,không nói không rằng, thái độ tiêu cực gần như khiến anh sợ hãi, vì vậy, Quan Cạnh Phong ép cô đến gặp người phụ nữ trẻ tuổi nhưng đã lấy đượcbằng tiến sĩ tâm lý học ở Canada trước mắt này.
Sau khi hoàn thành một loạt kiểm tra, anh nói với cô, cô bị mắc chứng trầm cảm.
“Thần Tâm, đừng sợ, chỉ cần vui vẻ lên sẽ không sao đâu”, cô còn nhớ rất rõgiọng nói an ủi của Quan Cạnh Phong ngày hôm đó, nhưng khoảng khắc này,trên quyển bệnh án đáng lẽ không thể sai này lại ghi hoàn toàn khác.“Tâm thần phân liệt?!”
“Không thể nào! Bác sĩ Nhan, không phải tôi mắc bệnh trầm cảm sao? Tại sao lại biến thành tâm thần phân liệt?”
“Là anh Quan không để tôi nói với cô.” Cô ấy tiếc nuối nhìn cô, trăm ngànlời nói không thể nói ra, nhưng dáng vẻ đó của cô ấy khiến Doãn Thần Tâm lập tức hiểu ra tất cả. Mấy lần cô nói: “Nhưng mà, nhưng mà” có ý ngăncản ở Cục cảnh sát ban nãy, nét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-trong-mat-anh/2085519/chuong-9-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.