Thẩm Tiêu thấy mấy người đều sững sờ không nói, mím môi bảo: “Chào mọi người, tôi là Thẩm Tiêu.”
Giọng Thẩm Tiêu khá trầm, rất cuốn hút và êm tai, nhân viên nữ bên cạnh đã kích động sắp ngất xỉu.
Các khách mời đương nhiên nhận ra anh, cũng biết anh chưa bao giờ tham gia chương trình giải trí, thấy anh ở đây cứ như thấy quỷ.
Giản Tinh hoàn hồn nhanh nhất, đôi mắt xinh đẹp mở to, bên trong lấp lánh ánh sáng. Thẩm Tiêu vô tình chạm vào ánh mắt sáng như sao của cậu, đáy mắt thoáng xao động.
Chủ nhà cười ha hả: “Xem ra mọi người đều bị mê hoặc bởi phong thái của cậu Thẩm rồi. Cậu Thẩm, cậu chọn phòng đi đã.”
Ông muốn xách vali giúp Thẩm Tiêu, song anh từ chối: “Không cần, cảm ơn.” Vừa lịch sự vừa xa cách.
Chủ nhà không kiên trì, người trong nghề đều biết, Thẩm Tiêu mắc bệnh sạch sẽ, không thích tiếp xúc với người khác.
Thẩm Tiêu chọn căn phòng bên cạnh Giản Tinh, ánh sáng trong mắt Giản Tinh càng thêm lấp lánh. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến một ngày hai người có thể trở thành hàng xóm.
Mười phút sau, Thẩm Tiêu xuống dưới nhà, mọi người ngồi vào với nhau. Bàn trong sân là một chiếc bàn vuông to, kết hợp với ghế dài. Chủ nhà, ông Vương và Giản Tinh mỗi người ngồi một bên, Phùng Viện và Lý Thi Vận ngồi một bên. Thẩm Tiêu nhìn vào đôi mắt sáng như sao của Giản Tinh, ngồi xuống cạnh cậu.
Giản Tinh lập tức ngồi ngay ngắn, khẽ dịch ra ngoài. Cứ dịch rồi dịch, cậu chỉ ngồi hết một mép ghế, giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-sa-vao-mat-anh/224073/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.