Xe dừng trước cổng một tiểu khu ở vùng giáp nội thành Kinh Đô. Lâm Tuệ quan sát xung quanh, mặc dù hơi cũ, nhưng khung cảnh không tồi, sạch sẽ yên tĩnh, thích hợp để sinh sống. Cô quay đầu nhìn Giản Tinh đang gật gà gật gù trên ghế phụ, mỉm cười. Trên đường, rõ ràng cậu đã buồn ngủ lắm rồi, những vẫn kiên trì nói chuyện với cô, mãi khi sắp đến nơi mới không trụ nổi nữa. Lâm Tuệ gọi cậu dậy, giúp cậu xách đồ xuống xe. Giản Tinh cười cúi người: “Em về đây, cảm ơn chị Tuệ mấy ngày qua đã chăm sóc em.” “Chăm sóc bản thân cẩn thận, đừng bị ốm nữa. Không phải lần nào công ty cũng sẽ điều người đến chăm sóc em đâu.” Giản Tinh ngoan ngoãn gật đầu: “Chị Tuệ, em biết rồi.” Lâm Tuệ không nhịn được vỗ đầu cậu: “Cố lên, em nhất định sẽ phát triển thôi.” Giản Tinh trịnh trọng gật đầu. Lâm Tuệ nhìn cậu khoác cặp sách chạy vào cổng, không nhịn được cười. Mong rằng khi gặp lại đứa trẻ này, cậu có thể cứng cáp hơn. Lúc này Lâm Tuệ không biết, hôm nay cô chỉ vì thương một đứa trẻ chân thành và cố gắng mà giúp một tay, không lâu sau này, đối phương sẽ báo đáp cô bằng thứ thay đổi cả vận mệnh. Giản Tinh kéo hành lý trèo lên tầng, nơi cậu ở không có thang máy, được cái giá thuê rất rẻ. Mở cửa đi vào, căn hộ không lớn, nhưng đầy đủ mọi thứ. Một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng tắm, còn có một cái ban công rộng hơn 3 mét vuông. Đứng trên ban công, vừa hay có thể nhìn thấy rừng cây và vườn hoa nằm trong giếng trời của khu nhà. Trên ban công có mấy chậu cây chịu được khô và lạnh, một tuần không về vẫn kiên cường sống sót. Trong nhà tích một lớp bụi, Giản Tinh cất đồ xong bèn xắn tay áo vào dọn dẹp. Lúc cậu dọn xong đã đến giờ cơm tối, cậu tìm một cái bình, cắm hoa vào và đặt trên bàn ăn. Hương hoa lan tỏa, dần dần tràn ngập khắp căn nhà. Giản Tinh mở tủ lạnh, bên trong gần như rỗng tuếch, chỉ còn hai quả trứng gà chưa hết hạn. Cậu lấy thêm khoai và hành tây trong tủ, bắt đầu nấu cơm. Đồng thời, cậu mở điện thoại ra gọi, chuông mới kêu một tiếng đã có người nhận. Hai âm thanh kích động truyền đến cùng lúc: “Tiểu Tinh à.” Giọng nói là tiếng quê cậu. Giản Tinh cười tít mắt: “Bố, mẹ, bố mẹ ăn cơm chưa ạ?” Mấy năm qua, mỗi khi quay phim xong, Giản Tinh sẽ gọi điện báo bình an cho bố mẹ. Bố Giản: “Đang ăn đây, con thì sao?” “Con vừa về, đang nấu cơm, chuẩn bị làm món trứng xào hành và khoai tây xào sợi ạ.” Mẹ Giản: “Sao không ăn thịt hả con? Con gầy như thế, ăn thịt mới lớn được. Bây giờ nhà mình khá hơn rồi, đừng tiết kiệm nữa.” Giản Tinh cười nói: “Con biết rồi mẹ. Con vừa xong việc, muộn quá nên ăn tạm. Ngày mai con sẽ đi mua đồ ăn làm một bữa ngon lành.” Mẹ Giản nghe thế mới hài lòng. Trong mắt bố mẹ cậu, càng ăn nhiều thịt thì càng khỏe, Giản Tinh không bao giờ phản bác. Cậu không nói cho bố mẹ biết, làm một diễn viên, để giữ gìn vóc dáng, cậu phải khống chế việc ăn uống. Mặc dù cậu thuộc tạng người không dễ béo, nhưng cũng không thể ăn đồ có quá nhiều dầu mỡ. Giản Tinh kể về bộ phim lần này cậu đóng, nói đến chuyện đóng máy, cậu giống như một đứa trẻ vừa tan học về nhà, nóng lòng muốn chia sẻ những gì mình đã làm ở trường với bố mẹ, mong được bố mẹ khen ngợi. Bố mẹ Giản Tinh là người nông thôn cả đời, nghe gì cũng mới mẻ, cả nhà nói chuyện vô cùng vui vẻ. Giản Tinh hỏi thăm tình hình trong nhà, mãi đến khi ăn xong mới lưu luyến cúp máy.
Lúc Giản Tinh dọn dẹp xong đã là hơn 7 giờ. Cậu hâm cho mình một ly sữa nóng, đi đến trước giá sách. Căn hộ này của cậu không tính là nhỏ, nhưng hơi chật chội, bởi vì trong nhà có một cái giá sách cực lớn, chiếm hết một mặt tường. Lấy một quyển sách trên giá, Giản Tinh ngồi vào chiếc bàn học cạnh giường, bật đèn lên và bắt đầu đọc sách. Đúng 10 giờ thì cậu tắt đèn đi ngủ. Ngày hôm sau, đúng 6 giờ, Giản Tinh bị đồng hồ sinh học đánh thức. Thấy ngoài trời lại đổ tuyết, cậu hưng phấn cười rộ lên. Bắc một nồi cháo, Giản Tinh ra ngoài mua đồ ăn. Trời vẫn chưa sáng, trong chợ đã có rất nhiều người lớn tuổi đang mua đồ. Mấy cô bác bán thức ăn đều quen Giản Tinh, thấy cậu thì nhiệt tình vẫy gọi. Thời buổi này, người trẻ chịu đi chợ sáng sớm để mua đồ tươi thật sự quá ít. Mặc dù Giản Tinh đã đóng cả trăm bộ phim, nhưng đất diễn trong mỗi bộ đều cực ít. Mọi người trong chợ thấy cậu rất quen, nhưng không ai nhận ra cậu là diễn viên. Giản Tinh chào hỏi từng người lớn trong chợ, mua đồ xong thì về nhà. Cháo đã gần chín, cậu bỏ trứng muối và thịt nạc vào, để lửa nhỏ tiếp tục ninh từ từ, cùng lúc đó thì chuẩn bị những thứ khác. Cậu cho bánh bao vừa mua vào nồi hấp, trộn đậu bắp luộc với nước xốt, gắp một ít dưa muối ra khỏi hộp, cuối cùng nướng thêm mấy cái bánh nhỏ. Giản Tinh là người phương Nam, trước kia trong nhà không thường ăn đồ làm từ bột mì, bánh này là do cậu học được từ bà cụ hàng xóm sau khi đến Kinh Đô, vừa thơm vừa mềm, dẻo dai vừa phải, ăn nhân lúc nóng rất ngon. Làm xong tất cả là đúng 7 giờ, Giản Tinh ngồi xuống hưởng thụ bữa sáng. Ăn sáng xong, cậu cất nửa nồi cháo còn lại vào hộp giữ nhiệt, để bánh bao và đồ ăn kèm ở tầng trên của hộp. Bảy rưỡi, Giản Tinh xách hộp giữ nhiệt ra khỏi nhà. Kinh Đô sáng sớm luôn đông nghìn nghịt, bị chen lấn trên tàu điện ngầm, Giản Tinh cảm thấy mình gầy đi kha khá. Đến công ty là 9 giờ, Giản Tinh đi thang máy lên tầng mười ba, đến báo cáo với người đại diện. Người đại diện của Giản Tinh tên là Phó Nguyên, hơn ba mươi tuổi, vào nghề mười mấy năm, là một người đại diện lão làng của công ty Tinh Đồ. Năm ngoái Giản Tinh tốt nghiệp rồi vào Tinh Đồ, được sắp xếp dưới trướng của anh. Còn có mười mấy người mới khác đồng thời được sắp xếp cho Phó Nguyên, nhưng trừ lần đầu tiên gặp họ, sau này cậu chẳng thấy ai nữa. Bởi vì trong tất cả các nghệ sỹ mà Phó Nguyên dẫn dắt, chỉ có Giản Tinh làm diễn viên. Vừa bước vào cửa phòng làm việc của Phó Nguyên, Giản Tinh đã thấy anh gào lên với trợ lý: “Cậu đi nói với bọn họ, không muốn học thì khỏi học, mau cút hết đi, giới giải trí không thiếu mấy người như họ.” Phó Nguyên béo, mặt vốn đã to, lúc căng mặt lên thét trông càng to hơn, hai mắt lồi như chuông đồng, dọa trợ lý không dám hó hé. Giản Tinh đang định rút lui, Phó Nguyên mắt sắc đã nhìn thấy cậu, quát lên: “Cậu chạy cái gì, quay lại.” Giản Tinh chỉ có thể căng da đầu bước vào. Phó Nguyên trông thấy Giản Tinh, sắc mặt dường như tốt hơn một chút. Hít sâu mấy hơi, anh mới khống chế được cơn giận, nói với trợ lý đạng rụt cổ trước mặt: “Đi nói với huấn luyện viên, nên dạy thế nào cứ dạy thế đấy. Bọn họ muốn học thì học, không muốn học thì tùy. Tuần sau tôi đi nghiệm thu thành quả, đứa nào không đạt yêu cầu thì cuốn xéo.” Trợ lý gật đầu rồi chạy như ma đuổi, lúc ngang qua Giản Tinh còn ném cho cậu một ánh mắt cảm kích. Phó Nguyên thở ra, ngồi về ghế, nói với Giản Tinh: “Đứng đấy làm gì, qua đây mà ngồi.” Giản Tinh nghe lời ngồi vào chiếc ghế trước bàn làm việc của anh, đặt hộp giữ nhiệt lên chân: “Anh Phó, em về báo cáo với anh.” Phó Nguyên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, cơn giận lập tức bay biến, anh thở dài: “Ôi, nếu những đứa khác đều nghe lời như cậu, anh chắc chắn có thể thọ thêm mười năm.” Giản Tinh cười không nói. Rất nhiều người trong công ty đều nói Phó Nguyên nóng tính, nhưng thật ra anh lớn tiếng thế thôi, đối xử với người mới rất tốt. Chỉ cần bạn muốn học, anh nhất định sẽ tranh thủ cơ hội cho bạn. Giản Tinh nhớ lời thầy nói, người bằng lòng quát mắng cậu chứng tỏ vẫn chưa vứt bỏ cậu. Đến khi nào người ta không thèm nói cậu nữa, lúc ấy mới thật sự tuyệt vọng.
Cơn giận qua đi, Phó Nguyên cầm cốc café trên bàn lên uống một hớp: “Quay phim xong rồi à? Diễn thế nào?” “Xong rồi ạ, tốt hơn trước kia.” Phó Nguyên cười nói: “Có tiến bộ là được.” Giản Tinh là một đứa trẻ thành thật, cậu nói tốt là tốt thật. “Đừng vội, cậu vẫn còn trẻ, làm một diễn viên, cậu còn có rất nhiều thời gian.” Giản Tinh gật đầu: “Vâng.” “Bị cảm khỏi chưa?” “Rồi ạ.” Giản Tinh cảm kích, “Cảm ơn anh Phó.” Nếu không nhờ Phó Nguyên giúp đỡ, công ty chắc chắn không thể nào sắp xếp Lâm Tuệ đến chăm sóc cậu. Giản Tinh đặt hộp giữ nhiệt lên bàn: “Anh Phó, anh ăn sáng chưa? Em nấu hơi nhiều cháo.” Phó Nguyên không có thói quen ăn sáng, thường bị đau bụng. Có lần Giản Tinh không nhịn được khuyên anh, nhưng Phó Nguyên chỉ cười cho qua, nói anh là một gã độc thân chẳng biết nấu nướng, không ăn sáng là chuyện bình thường. Sau này Giản Tinh không khuyên anh nữa, chỉ là lần nào đến công ty cũng mang đồ ăn sáng cho anh. Phó Nguyên lập tức cười tít mắt: “Anh chưa, đang đói đây. Ôi chao, vẫn là Tiểu Tinh của chúng ta chu đáo nhất.” Phó Nguyên mở hộp giữ nhiệt, nhìn bữa sáng hãy còn nóng hôi hổi, gương mặt thoáng thay đổi. Anh không nói gì, chỉ cúi đầu ăn. Phó Nguyên là một người thô kệch, anh ăn rất nhanh, xì xà xì xụp mấy phút đã xong. Thở dài mỹ mãn, anh cười nói: “Tiểu Tinh à, tay nghề cậu tốt như thế, sau này ai lấy được cậu thì có phúc lắm đấy.” Giản Tinh đỏ mặt, chỉ cười không nói. Phó Nguyên nhìn dáng vẻ ngây thơ của cậu, trông đã biết là một đứa trẻ chưa lớn, anh cười than: “Tiểu Tinh, sau này đóng phim xong cậu gửi tin nhắn cho anh là được, không cần cố ý chạy đến đây đâu. Ngoài trời đổ tuyết lạnh như thế, đông đá lại khổ ra.” “Vâng.” “Gần đây anh không có vai nào hợp với cậu cả, khoảng thời gian này cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi đi đã.” “Vâng.” Giản Tinh càng ngoan, Phó Nguyên càng áy náy. Minh tinh có rất nhiều loại, có thần tượng lưu lượng, có thần tượng nhảy múa, có ca sỹ, có diễn viên. Phó Nguyên vào nghề mười mấy năm nhưng vẫn chẳng ra làm sao, đồng nghiệp cùng thời đã dẫn dắt những nghệ sỹ nổi tiếng, chỉ có anh vẫn luôn phụ trách đám lính mới chạy theo con đường thần tượng lưu lượng. Thế nên những tài nguyên có trong tay Phó Nguyên cũng toàn hợp với mấy người đó. Tuy nhiên, anh lại có thêm Giản Tinh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]