Xe dừng trước cổng một tiểu khu ở vùng giáp nội thành Kinh Đô. Lâm Tuệ quan sát xung quanh, mặc dù hơi cũ, nhưng khung cảnh không tồi, sạch sẽ yên tĩnh, thích hợp để sinh sống. Cô quay đầu nhìn Giản Tinh đang gật gà gật gù trên ghế phụ, mỉm cười.
Trên đường, rõ ràng cậu đã buồn ngủ lắm rồi, những vẫn kiên trì nói chuyện với cô, mãi khi sắp đến nơi mới không trụ nổi nữa. Lâm Tuệ gọi cậu dậy, giúp cậu xách đồ xuống xe.
Giản Tinh cười cúi người: “Em về đây, cảm ơn chị Tuệ mấy ngày qua đã chăm sóc em.”
“Chăm sóc bản thân cẩn thận, đừng bị ốm nữa. Không phải lần nào công ty cũng sẽ điều người đến chăm sóc em đâu.”
Giản Tinh ngoan ngoãn gật đầu: “Chị Tuệ, em biết rồi.”
Lâm Tuệ không nhịn được vỗ đầu cậu: “Cố lên, em nhất định sẽ phát triển thôi.”
Giản Tinh trịnh trọng gật đầu.
Lâm Tuệ nhìn cậu khoác cặp sách chạy vào cổng, không nhịn được cười. Mong rằng khi gặp lại đứa trẻ này, cậu có thể cứng cáp hơn.
Lúc này Lâm Tuệ không biết, hôm nay cô chỉ vì thương một đứa trẻ chân thành và cố gắng mà giúp một tay, không lâu sau này, đối phương sẽ báo đáp cô bằng thứ thay đổi cả vận mệnh.
Giản Tinh kéo hành lý trèo lên tầng, nơi cậu ở không có thang máy, được cái giá thuê rất rẻ.
Mở cửa đi vào, căn hộ không lớn, nhưng đầy đủ mọi thứ. Một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng tắm, còn có một cái ban công rộng hơn 3 mét vuông. Đứng trên ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-sa-vao-mat-anh/224069/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.