Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Nguyên chạy đến công ty từ chưa mở mắt. Anh nhất định phải nghĩ kỹ phương án giải quyết việc của Giản Tinh, chỉ mở họp báo là chưa đủ.
Nhưng anh thực sự không nghĩ nổi cách nào khác. Giang Cổ có mạng lưới quan hệ hùng mạnh, căn cơ vững chắc trong giới, không phải người mà bọn họ có thể động vào.
Phó Nguyên ra khỏi thang máy với sắc mặt nặng nề, bắt gặp ba người đại diện khác của công ty.
Ba người nhìn Phó Nguyên, cười hí hửng: “Ôi chao, không phải anh Phó đây ư? Sao lại mặt ủ mày chau thế này?”
“Anh Phó vẫn đang nhọc lòng vì cậu diễn viên mới nhà anh đấy à? Úi chà, thanh niên bây giờ muốn bò lên cao là chuyện bình thường, chỉ là tai tiếng cỏn con bán sắc hiến thân thôi mà, người ta nói thì kệ người ta, có ảnh hưởng gì đâu.”
Phó Nguyên sầm mặt: “Giản Tinh không hề làm vậy, cậu ấy cũng sẽ không làm vậy.”
“Chậc, Phó Nguyên, anh vẫn ngây thơ quá cơ. Một oắt con nhà quê không tiền không thế, năm nay có thể lăn lộn đến nước này đã là may mắn trời cho rồi. Muốn tiến thêm một bước, đương nhiên phải tìm cái chân to mà ôm. Đây có phải chuyện mất mặt lắm trong giới giải trí đâu, anh cần gì phải xoắn.”
Phó Nguyên nổi giận: “Tôi nói rồi, cậu ấy không hề làm thế! Cậu nghe không hiểu có phải không!”
Người nọ giật mình, hét lên: “Anh gào cái quỷ gì, Phó Nguyên, anh nhìn cho rõ, tưởng cậu ta vẫn là minh tinh mới nổi sáng như mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-sa-vao-mat-anh/1083970/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.