‘Chiến hồn’ quay phim gấp rút, Thẩm Tiêu chỉ xin nghỉ được hai ngày. Chiều ngày hôm sau, anh không thể không tạm biệt bạn trai vừa mới xác nhận quan hệ.
Bạch Đồ đứng ngoài sân nhìn sếp nhà mình đang ôm Giản Tinh không chịu buông tay ở trong nhà, ngẩng đầu nhìn trời.
Thời nay đúng là ác ôn với hội độc thân.
Giản Tinh cũng lưu luyến lắm: “Hay là em tiễn anh ra sân bay nhé.”
Mắt Thẩm Tiêu sáng quắc, nhưng thoáng cái đã bình tĩnh lại. Tuy anh rất muốn, nhưng anh sớm muộn gì cũng phải đi, nào nỡ lòng để Giản Tinh bôn ba đi về hai tiếng đồng hồ chứ.
Thẩm Tiêu quay đầu liếc xéo cái người đang đứng bên ngoài và thi thoảng lại nhìn trộm vào đây, Bạch Đồ bị bắt ngay tại trận, chột dạ ngẩng đầu nhìn trời, vội vã chạy ra khỏi sân không dám ngó nữa.
Trong nhà, Thẩm Tiêu nhìn người ngoan ngoãn trước mắt, trái tim mềm thành vũng nước, anh kéo nhẹ một cái, ôm Giản Tinh vào lòng, cúi mặt tì lên vai cậu.
“Làm thế nào đây? Chưa đi mà anh đã bắt đầu nhớ em rồi.”
Giản Tinh đỏ mặt thỏ thẻ: “Em… em cũng sẽ nhớ anh.”
Thẩm Tiêu được nước lấn tới: “Thế anh phải hôn thêm cái nữa.”
Giản Tinh càng đỏ mặt, cậu chưa từng biết Thẩm Tiêu lại có một khía cạnh lưu manh thế này. Tim cậu đập thình thịch, đỏ mặt chạm nhẹ vào má anh một cái. Lúc toan lùi lại thì bị Thẩm Tiêu đuổi tới, đôi môi dán lên lần nữa.
Hai người quấn quýt hồi lâu, đến khi Thẩm Tiêu không thể không đi mới quyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-sa-vao-mat-anh/1083966/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.