Lúc học viên lên sân khấu, khán giả và ban giám khảo đều đã ngồi vào chỗ, trường quay vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Giản Tinh là người lên cuối cùng, cậu đứng ở góc cuối hàng, chỉ cần lùi một chút nữa là rời khỏi sân khấu.
Phó Nguyên biết, đấy là để tiện cho việc cắt bỏ ở hậu kỳ.
Vì biết, nên mới xót xa.
Anh mím môi, nắm chặt hai tay, tâm trạng căng thẳng.
Bên cạnh, Bạch Đồ đang buồn chán vì phải giao nộp điện thoại, tình cờ quay đầu thấy cảnh này, hắn không nén nổi tò mò hỏi: “Anh bạn, sao anh còn căng thẳng hơn cả người trên sân khấu thế?”
Hôm trước Bạch Đồ phải đi bàn kịch bản mới của Thẩm Tiêu, không đến tham gia ghi hình chương trình, không biết chuyện đã xảy ra.
Phó Nguyên sững người, nhìn sang hắn.
Bạch Đồ nhiệt tình cười nói: “Xin chào, tôi là Bạch Đồ, Thẩm Tiêu là sếp của tôi.”
Phó Nguyên kinh ngạc, có phần hoảng sợ: “Chào cậu, tôi là Phó Nguyên, là người đại diện của Giản Tinh.”
“Ồ?” Bạch Đồ nghe tên Phó Nguyên mới nhớ ra, “Anh cũng thuộc Giải trí Tinh Đồ phải không? Trùng hợp ghê. Đúng rồi, ai trên sân khấu là người anh dẫn dắt vậy? Vừa nãy trông anh hình như rất lo lắng cho cậu ấy.”
Phó Nguyên chỉ vào Giản Tinh: “Người cuối cùng.”
Bạch Đồ ngó theo: “Hình tượng được đấy. Ớ, trông hơi quen, gặp ở đâu rồi nhỉ.”
Phó Nguyên tưởng là hắn từng xem phim của Giản Tinh, anh không nghĩ nhiều, cười khổ: “Đúng đấy, được lắm. Điều chắc chắn duy nhất là không biết nhảy.”
Bạch Đồ càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-sa-vao-mat-anh/1083923/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.