Giản Tinh nhanh chóng nhận được tài liệu, đọc kĩ mới hiểu tại sao cậu lại được chọn. Một người hoàn toàn không biết nhảy, e là công ty không thể tìm ra người thứ hai.
Chương trình muốn phát huy văn hóa vũ đạo Trung Quốc, nội dung bao gồm rất nhiều loại hình vũ đạo. Học viên cần hoàn thành trong một khoảng thời gian nhất định, đây là vấn đề khó đối với những người chỉ giỏi một loại hình đặc trưng, càng đừng nói là người mới.
Giản Tinh biết, Phó Nguyên thấy cậu nhảy lần trước nên tin cậu sẽ làm được. Nhưng cậu đã đọc hết các tài liệu số học mà vẫn chưa tìm ra phương pháp. Chương trình không thể cho cậu học một điệu nhảy trong mười ngày.
Giản Tinh cất tài liệu, lấy giấy nháp ra bắt đầu tính toán. Một tiếng sau, cậu học thêm được năm giây của điệu nhảy.
Sau khi xác định thật sự không thể tăng tốc, Giản Tinh tạm ngừng công việc. Chương trình sẽ ghi hình vào tuần sau, cậu còn mấy ngày để chuẩn bị.
Cậu lấy mấy gói đồ ra khỏi tủ lạnh, cho vào hộp giữ nhiệt và ra khỏi nhà.
Hơn một tiếng sau, Giản Tinh xuống khỏi xe buýt. Đi thêm hai mươi phút, cậu đến trước một khu nhà cực kỳ cao cấp, khai báo số nhà, bảo vệ gọi điện thoại xác nhận xong mới cho cậu vào. Đi thêm mười mấy phút, Giản Tinh đến trước một tòa biệt thự, cậu bấm chuông cổng.
Cổng mở ra rất nhanh, người mở cổng là một phụ nữ khí chất xuất chúng, mặt mày hiền hậu.
Giản Tinh thấy bà, lễ phép chào: “Cô ạ.”
Liễu Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-sa-vao-mat-anh/1083919/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.