Sáng chủ nhật, Nhã Thi ra ngoài mua đồ ăn sáng. Lúc về, cô nhận đượcđiện thoại của Đan Huy. Hắn cứ như là một liều thuốc giảm đau của cô,được gặp và nói chuyện với hắn là y như rằng mọi buồn phiền, đau đớn màvừa qua cô phải chịu đều tan biến không để lại bất kì dấu vết nào. Hắnnói hôm nay muốn đưa cô đi đâu đó chơi.
Đan Huy cúp máy rồi nhưngcòn Nhã Thi vẫn áp điện thoại trên tai, miệng nở nụ cười thật tươi. NhãThi nhảy dựng lên vì sung sướng, thiếu điều muốn hét lên cho cả thế giới này biết mình đang vui như thế nào. Cũng lâu rồi cô chưa được đi chơivới hắn, cũng lâu rồi cô chưa được hắn nắm tay đi dạo trên con phố đầyhoa, cũng lâu rồi cô chưa được cùng hắn sớm chiều bên nhau. Cái mà cônhận được, chỉ là những bữa ăn vội vàng hay những cuộc điện thoại qualoa không một chút tình cảm. Có lẽ đây là lúc “hâm nóng” lại tình cảmdần phai nhạt của hai người.
Nhã Thi cất điện thoại vào túi, mỉmcười bước đi trên con đường tấp nập người qua lại. Một cơn gió buổi sớmnhẹ thoảng qua, khẽ luồn vào tóc cô, mơn man da thịt cô như muốn vuiđùa. Những cành cây khẽ lay động, rì rào hòa lẫn với âm thanh rộn rã của tiếng người, tiếng xe cộ khiến cho tâm tình cô càng trở nên tốt hơn.
Nhã Thi cứ vui vẻ líu lo mà không hề biết rằng... ngày hôm nay sẽ là một ngày khiến cho cô đau đớn nhất sau nỗi đau mất cha.
Về đến nhà là cô lao ngay vào phòng thay đồ, đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-dang-roi/66926/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.