Những ngày sau đó, sau lần Nhã Thi tình cờgặp Đan Huy ở ngoài đường thì hắn nói sắp tới hắn phải đi công tác ở thành phốB một tuần. Vâng! là đi công tác, cô tin.
Nhưng trong lúcđến bệnh viện thăm cha, Nhã Thi vô tình thấy hắn đang lái xe chở theo một côgái mà cô không thể nhìn rõ mặt lướt qua. Cô ngỡ mình nhìn lầm nên quay lạinhìn thật kĩ, khi đã chắc chắn được rằng đúng là xe của Đan Huy, cô như chônchân tại chỗ, mọi thứ trước mắt đều bị một màng nước mỏng làm cho mờ đi. NhãThi ôm lấy ngực trái, khóc không thành tiếng. Một phút, hai phút, cô vẫn khôngcử động. Cảm xúc trong cô bây giờ đang lẫn lộn: buồn có, đau có, thất vọng có,đó đều là những loại cảm xúc khiến cô muốn nghẹt thở. Hắn nói với cô là đi côngtác, công tác mà hắn nói lẽ nào là chở gái đi chơi?
Suốt buổi hôm đó,Nhã Thi đến bệnh viện với tâm trạng thơ thẫn, làm việc gì cũng vụng về, ngay cảkhi mua cháo cho cha mà cô cũng quên không dặn người bán là đừng cho hành vàovì ông không ăn được hành. Khi nghe ông phản ánh: “Con gái! Cha không ănhành.” Thế là cô lại phải chạy đi mua hộp khác. Rồi lúc cho ông uốngthuốc, Nhã Thi lại lẫn lộn thuốc uống buổi sáng và buổi tối mặc dù trên vỏthuốc có phân biệt rõ, nếu ông không nhắc nhở: “Con gái! Đó là thuốc buổisáng.” Thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Ông hỏi cô sao hômnay lại như vậy, có chuyện gì sao thì cô chỉ biết lắc đầu, lắc đầu nhưng nướcmắt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-dang-roi/66919/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.