Sáng sớm,lúc Nhã Thi còn chưa tỉnh ngủ thì Hải Nam đã gọi điện thoại kêu réo cômau dậy chuẩn bị để anh chở đi xin việc. Cô mơ mơ màng màng, ậm ừ cho có lệ rồibỏ điện thoại xuống ngủ tiếp.
Mười lămphút sau, Hải Namđã có mặt trước cửa nhà cô. Anh bấm chuông lần một, không thấy cô ra, bấm lầnhai cũng chẳng thấy mặt mũi cô đâu. Anh bực bội bấm liên tục một chục lần. NhãThi lúc này đang trùm chăn kín đầu, những tiếng “tính tong” cứ vanglên muốn điếc cả tai. Cô hậm hực vứt chăn sang một bên, vò đầu bứt tóc một hồimới chịu ngồi dậy bước ra mở cửa, vừa đi vừa ngáp một cái rõ to.
- Anh làmgì mà bấm chuông lắm thế? Muốn cho em bị điếc à? - Vừa mở cửa ra, cô đã lêntiếng phàn nàn với kẻ đã phá bĩnh giấc ngủ của mình.
Hải Nam liếc lênliếc xuống khắp người cô, anh hơi chau mày. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trôngbộ dạng nhếch nhác như vậy. Tóc tai thì rũ rượi, bù xù, còn quần áo thì nhănnhúm đến khó coi. Hải Namlắc đầu, tặc lưỡi:
- Trôngbộ dạng của em thảm quá!
Nhã Thiphẩy tay không quan tâm đến lời anh nói, đi đến ghế sô pha nằm ngủ tiếp. Cô vẫncòn buồn ngủ lắm. Biết sao được, một tháng qua cô đã quen với giờ giấc đi làm ởnhà hàng rồi.
- Ơ nè! -Hải Nam thấy vậy thì vội chạy vào theo, đến cởi giày anh cũng quên luôn. - Giờnày mà em còn ngủ hả? Chẳng phải trước khi đến đây, anh đã gọi điện bảo emchuẩn bị rồi sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-dang-roi/2159176/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.