Trênđường từ chợ về nhà, vừa quẹo qua con đường nhỏ, Nhã Thi đã bắt gặp một ngườiphụ nữ tay trái xách một cái giỏ đi chợ trông khá nặng, còn tay phải thì đangbế một bé gái chừng một tuổi và cầm theo hai bịch sữa đậu nành. Trông người phụnữ ấy khá cực khi lâu lâu phải dừng lại, để đồ xuống đất và chỉnh lại tư thếcho em bé. Thấy vậy, Nhã Thi không chút do dự liền chạy đến, giúp người phụ nữấy xách đồ để chị có thể dễ dàng bế bé.
- Để emxách phụ cho. - Cô cười tươi, chủ động xách cái giỏ đi chợ trên tay chị và haibịch sữa đậu nành bên tay còn lại.
- Ồ, vậytốt quá! Cảm ơn em nhiều nha. - Chị mừng rỡ, nhìn Nhã Thi bằng ánh mắt biết ơn.
- Nhà chịở đâu? - Vừa đi, cô vừa quay sang hỏi chị.
- Nhà chịở trong con hẻm nhỏ kia kìa, đi qua vài căn nhà đầu là tới. - Chị một tay giữbé, một tay chỉ về phía con hẻm. Sau đó hỏi cô. - Còn nhà em?
Nhã Thireo lên:
- A! Nhàem cũng ở trong con hẻm đó. Ngôi nhà đầu tiên.
Chị cũngmừng rỡ:
- Vậychúng ta là hàng xóm rồi. Mà em chuyển đến đây khi nào sao chị không biết vàkhông nhìn thấy em bao giờ nhỉ?
- Dạ, emđến cũng hơn một tháng rồi. Có lẽ là do em đi làm, ít khi ở nhà nên chị mớikhông thấy.
Chị gậtgù, đưa tay lau mồ hôi cho em bé. Nhã Thi đưa mắt nhìn kĩ em bé đó. Bé rất đángyêu, đôi má phúng phính búng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-dang-roi/2159171/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.