Chương trước
Chương sau
Ẩn Doanh đến trường tìm Hàn Tử Châu, ban đầu cô ta cũng không muốn gặp mặt, nhưng rồi vẫn quyết định ra gặp Ẩn Doanh một lần.

Cả hai hẹn nhau ở quán cà phê gần trường, cho tiện giờ giấc đi lại của Hàn Tử Châu. Sau buổi học sáng, Hàn Tử Châu chạy một mạch ra điểm hẹn, dù sao cũng muốn biết lí do Ẩn Doanh đến tìm cô ta là gì!

Quán cà phê tuy ít người, nhưng cũng dễ gây sự chú ý, vì nó nằm ở mặt tiền đường lộ, bao quanh cũng là kính cường lực, dễ dàng nhìn thấy bên trong. Hàn Tử Châu chỉ sợ bị người của Điệp Hạ nhìn thấy, sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Ẩn Doanh cũng rất biết điều, chọn bàn ngồi cách xa cửa kính, cũng ít gây sự chú ý hơn với bên ngoài. Bà nhàn nhã ngồi uống nước, đợi Hàn Tử Châu hơn mười phút, cuối cùng cũng thấy bóng dáng của cô ta đi vào.

Ẩn Doanh đưa tay vẫy vẫy rồi gọi phục vụ. Hàn Tử Châu vừa đi đến, phục vụ cũng vừa hay đưa menu. Cô ta gọi nước rồi mới quay sang nhìn Ẩn Doanh, nhỏ giọng thắc mắc hỏi:

_ Bác Diệp, bác tìm con có chuyện gì sao?

_ Thật ra cũng có chút chuyện đấy! Bác nghe nói, con và Bạch Minh Dạ thật sự tiến tới hôn nhân sao? Bác thấy nó quá đột ngột đi, hay là suy nghĩ lại...

_ Bác Diệp, xin lỗi đã ngắt lời ạ! Nhưng nếu bác muốn nói đến chuyện hôn sự của con, thì chúng ta không cần phải nói chuyện nữa! Dù sao đây cũng là điều mẹ con muốn, con cũng không thể chống đối lại. Bác cũng không cần phải hỏi thêm gì!

Hàn Tử Châu vừa định đứng lên rời đi, liền bị Ẩn Doanh gọi lại, hỏi thẳng vào chuyện muốn hỏi:

_ Khoan đã, bác thật ra là muốn biết, tại sao con và Thượng Phong nhà bác lại không còn nhắn tin qua lại như trước?

_ Con bây giờ là người đã có vị hôn phu, thật không hay khi cứ mập mờ với một người đàn ông khác. Nếu để người khác biết, thì mặt mũi Điệp gia sẽ bị ảnh hưởng. Với lại, chẳng phải anh ta và em chồng của con đang yêu nhau sao? Còn chuẩn bị công khai rồi! Con cũng không muốn làm phiền anh ta nữa, bác cũng nên nói với anh ta, con và anh ta đã trở thành người lạ từng thương rồi! Cảm ơn bác.

...

Ẩn Doanh đến thẳng Diệp thị, nói lại tất cả mọi chuyện mà Hàn Tử Châu đã nói, khiến Diệp Thượng Phong tức giận không thôi.

Ẩn Doanh chẳng hiểu chuyện gì, quay lại đã không còn thấy bóng dáng của Diệp Thượng Phong đâu! Bà lắc đầu mệt mỏi, chỉ có chuyện yêu đương cũng không thể giải quyết được!

Diệp Thượng Phong muốn đi tìm Hàn Tử Châu, nhưng đến cổng trường đã thấy người của Điệp Hạ canh bên ngoài cổng chính. Anh ta chỉ đành vòng ra cổng sau, đi vào khu học của Hàn Tử Châu.

Diệp Thượng Phong hỏi thăm rất nhiều, cuối cùng cũng tìm được kí túc xá của Hàn Tử Châu. Anh ta bất chấp tất cả, xong vào trong chỉ vì muốn gặp cô ta.

Hỏi hết người này đến người kia, rồi cũng có thể đứng trước cửa phòng Hàn Tử Châu.

Cốc! Cốc! Cốc!

Anh ta gõ cửa, vừa hồi hộp vừa chờ đợi, mong là bản thân có thể không làm gì khiến cả hai phải từ mặt nhau.



Hàn Tử Châu từ từ đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy Diệp Thượng Phong, cô ta đã đóng cửa lại, nhưng anh ta lại nhanh tay hơn, giữ chặt cửa lại, khó hiểu hỏi:

_ Châu Nhi, sao lại muốn tránh mặt anh? Chúng ta nói chuyện đi!

_ Tôi nói rõ với mẹ anh rồi, anh nghe không hiểu sao? Mau về đi, đừng làm phiền tôi nghỉ ngơi.

_ Châu Nhi, một lần thôi, chúng ta nói chuyện một lần thôi!

Hàn Tử Châu cuối cùng cũng không buông bỏ được, chấp nhận cho Diệp Thượng Phong vào phòng.

Anh ta không nói nhiều, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính:

_ Châu Nhi, ai nói với em là anh và Bạch Uyển Diệp đang yêu nhau, còn cái gì mà chuẩn bị công khai nữa? Anh từ trước đến nay chỉ yêu mình em, chưa từng thay đổi!

_ Chẳng phải đã đồng ý rồi sao? Sau khi tôi và Bạch Minh Dạ kết hôn, hai người cũng sẽ công khai. Dù sao chuyện này cũng không còn quan trọng nữa, đối với tôi bây giờ, chúng ta đã không thể quay lại. Nên là, chúng ta nên chấm dứt tất cả tại đây! Đường ai nấy đi!

Đùng, câu nói thành công khiến Diệp Thượng Phong chết lặng. Anh ta thật sự không muốn tin đây là sự thật! Đau nhất là khi chính miệng người mình yêu nói ra những chuyện này!

Diệp Thượng Phong cười ngây ngô, vừa đau vừa hận. Đau là khi cuộc tình mà anh ta thật sự nghiêm túc, lại trở thành trò cười. Hận là ngay bây giờ, không có từ ngữ nào để giải thích được!

Anh ta gật đầu, nước mắt tự nhiên rơi xuống bên má, khiến Hàn Tử Châu có chút kinh ngạc. Nhưng rồi lại dời tầm mắt, xem như không thấy gì!

Diệp Thượng Phong không nói thêm gì nữa, cứ vậy mà rời đi mất. Hàn Tử Châu cũng không có ý định níu kéo. Dù sao cũng có thể chấm dứt được, thì nên dứt khoát một lần! Để cả hai dây dưa với nhau, cũng không phải chuyện tốt.

...

Một tháng sau.

Lễ tốt nghiệp được diễn ra, tất cả mọi người đều đến chúc mừng Lâm Ánh Yên và Hàn Tử Châu.

Dương Triết Phàm hôm nay còn hoá thân thành một người bình thường, diện trên người chiếc áo sơ mi và quần tây. Nhìn chẳng khác nào một cậu sinh viên năm cuối.

Dương Triết Phàm tìm chỗ ngồi ở đầu, vừa có thể nhìn thấy Lâm Ánh Yên, vừa có thể nhìn rõ từng chi tiết một.

Hắn ngồi bắt chéo chân, chăm chú nhìn vào điện thoại, chỉ chờ đến khi Lâm Ánh Yên lên nhận bằng tốt nghiệp, mới cất đi điện thoại, ngước nhìn lên bục.

Lâm Ánh Yên trong bộ đồ tốt nghiệp, nhỏ nhắn lại đáng yêu, khiến Dương Triết Phàm nhất thời lại mỉm cười ngây ngô.



...

Lâm Ánh Yên cầm bằng đại học chạy đến cạnh Dương Triết Phàm, nhìn hắn mỉm cười, nói:

_ Phàm, em nhận được bằng rồi nè!

_ Tinh Tinh giỏi lắm! Đi thôi, ba mẹ đang đợi chúng ta bên ngoài.

_ Khoan đã, Tử Châu, cậu ấy bị sao vậy? Phàm, nhanh lên, họ muốn đưa Tử Châu đi đâu kìa!

Dương Triết Phàm đưa tay kéo Lâm Ánh Yên lại, che mắt cô lại, xem như không thấy gì! Hắn ghé vào tai cô, nhỏ giọng nói:

_ Tinh Tinh, chuyện này chúng ta không can thiệp được! Đừng để ý, cũng đừng nghĩ đến! Ngoan, mau đi thôi!

_ Nhưng Tử Châu, cậu ấy...

_ Đi thôi, sẽ gặp lại nhau nhanh thôi!

Lâm Ánh Yên khó hiểu cùng Dương Triết Phàm rời đi, còn luyến tiếc ngoái đầu lại nhìn.

...

Dương Triết Phàm và Lâm Ánh Yên ra đến cổng trường, đã nhìn thấy Lâm Chấn và Trần Ngọc, còn có Diệp Thượng Phong đứng cạnh họ.

Cô chạy nhanh đến khoe thành quả của mình, còn vui vẻ nói:

_ Mẹ, ba, con gái thành người trưởng thành rồi, không trẻ con nữa! Sau này có công việc, ba mẹ không phải lo lắng nữa!

_ Giỏi, Tinh Tinh của ba mẹ giỏi nhất! Nhanh lên, chúng ta đi ăn để chúc mừng Tinh Tinh. À, phải rồi, Tử Châu không đi cùng con sao?

_ Tử Châu, cậu ấy...à, cậu ấy được mẹ đón đi rồi! Chỉ có chúng ta thôi! Có đúng không Phàm?

Dương Triết Phàm bất ngờ bị gọi tên, hốt hoảng chỉ biết trả lời theo cảm tính, gượng gạo đáp lại:

_ Dạ phải, phải rồi, Tử Châu được mẹ đón về rồi! Vừa nãy bọn con đều thấy!

_ Là vậy sao? Thôi thì chúng ta cùng đi ăn thôi! Tinh Tinh, đi thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.