Cuộc phẫu thuật kết thúc, Ngụy Tô Linh được đưa trở về phòng bệnh trong tình trạng hôn mê sâu, cả người rất nhiều những vết bầm tím và rách da. Tuy nhiên chấn thương ở đầu mới là nghiêm trọng nhất, ca phẫu thuật cũng chỉ coi là thành công tạm thời, vì trước đây Ngụy Tô Linh đã từng gặp chấn thương não bộ nên tai nạn ngã cầu thang lần này nếu tình hình xấu nhất có thể sẽ bị chết não.
Mặc Kiều Khâm đứng trước cửa phòng nhìn vào bên trong, lại nhớ đến những lời nói của vị bác sĩ khi nãy đã nói về tình hình sức khỏe của Ngụy Tô Linh. Hiện tại nhìn những dây dợ chằng chịt quấn quanh người cô nhóc đó khiến anh ấy bất giác run lên, chân như bị ai chôn chặt dưới nền nhà mà chẳng thể nhấc lên nổi, cứ đứng yên một chỗ không dám bước vào và lại càng không đủ can đảm để làm điều đó.
Sở Sinh Trang đi lại khẽ vỗ vai Mặc Kiều Khâm, cô không nói gì mà bước vào phòng cùng với Ngụy lão gia đi bên cạnh. Mặc cho hai người họ có nói biết bao nhiêu thì Mặc Kiều Khâm cũng không để tâm tới, ánh mắt vẫn luôn hướng về cô gái nhỏ ấy, cùng với cảm giác tội lỗi đang bủa vây lấy tâm trí anh. Lẽ ra anh không nên rời đi mới phải, như vậy thì cô bé của anh sẽ không lâm vào tình trạng này! Nếu lỡ như trường hợp xấu nhất xảy ra với Ngụy Tô Linh, chắc có lẽ cả đời này Mặc Kiều Khâm anh sẽ chẳng thể tha thứ cho chính bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-uoc-muon-ca-doi-anh/3315863/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.