Vừa vào đến sảnh chính tập đoàn Sở Trác, Châu Bá An đã xuất hiện ở đó với vẻ mặt giận dữ. Ngụy Thế Quân cũng lờ mờ đoán ra được mục đích cậu ta đến đây là gì bèn đánh mắt ra hiệu, cả hai cùng bước vào thang máy. Vào đến phòng chủ tịch Ngụy Thế Quân bình thản ngồi trước bàn làm việc, khởi động máy tính bắt đầu xử lý công việc. 
“Chuyện ông thuê người gây tai nạn cho chú Sở là thật?”_Châu Bá An đi đến trước mặt thằng bạn mình mà tra hỏi 
“Vậy ông nghĩ sao?”_Ngụy Thế Quân không phủ nhận cũng không thừa nhận 
“Ông...thật sự phải làm đến mức này sao?” 
“Cô ta cũng nhanh thật đấy, chưa gì đã nói chuyện này cho ông biết rồi à? Sao? Cô ta có nhờ ông truyền đạt lại điều gì không?”_Ngụy Thế Quân nhếch mép cười khinh bỉ 
Châu Bá An nhìn thái độ của anh mà có chút không ngờ tới, với biểu cảm hiện giờ như ngầm thừa nhận thắc mắc của anh ta là đúng. Ngụy Thế Quân thật sự đã thuê người gây nên tai nạn đó? Ngược lại còn không có một chút sự hối lỗi nào. Thằng bạn thân này của anh ta thật sự là điên rồi! Lại có thể đem tính mạng của một người ra đùa giỡn như vậy. Bản thân Châu Bá An cũng tự cảm thấy mình điên khi có thể coi một người bị thù hận che mờ lý trí như vậy là bạn. 
“Ngụy Thế Quân, ông thật sự hết thuốc chữa rồi!”_Châu Bá An bỏ lại một câu rồi trực tiếp rời khỏi phòng 
“Mình đã không thể cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-uoc-muon-ca-doi-anh/2923569/chuong-37.html