Ngụy lão gia dùng ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Sở Sinh Trang đang loay hoay trong phòng bếp:
“Ông cũng đã từng vì chút hiểu lầm không đáng có mà suýt chút nữa đã bỏ lỡ bà nội của cháu, nhưng thật may là ông biết nhìn lại. Hạnh phúc là do tự bản thân mình cố gắng mà có được. Nếu đã làm sai thì phải sửa, ông không chấp nhận một đứa cháu hèn nhát không dám đối diện với những hậu quả do chính mình gây ra.”
“...”
“Ông nghĩ là cháu hiểu những lời ông vừa nói. Yêu mà không dám nói ra thì đó là tình yêu chết.”_Ngụy lão gia lấy từ trong túi áo khoác ngoài ra một bức ảnh, đưa nó đến trước mặt cháu mình
Ngụy Thế Quân khó hiểu nhìn ông mình, nhưng ngay khi cầm bức ảnh đó lên xem anh đã không giấu được sự ngạc nhiên.
Vừa hay lúc đó Sở Sinh Trang cũng từ phòng bếp đi ra, cô cầm lọ hoa hồng vừa cắm xong trên tay mang ra đặt trên mặt bàn. Trông thấy cô, anh vội cất bức ảnh vào áo vest. Ngụy lão gia thấy vậy chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Đợi người làm dọn cơm xong, Ngụy phu nhân mới lên tiếng gọi mọi người vào dùng bữa. Bữa trưa hôm nay cũng chỉ có bốn người bọn họ, Ngụy lão gia ngồi chính giữa, cô ngồi cạnh Ngụy phu nhân ở một bên còn anh ngồi ở phía đối diện. Cả bữa ăn chỉ có ba người là nói chuyện rôm rả, cũng chẳng ai buồn để ý đến người đàn ông nào đó từ nãy đến giờ chỉ ngồi mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-uoc-muon-ca-doi-anh/2923563/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.