“Anh buông ra đi, tôi cũng sắp nấu xong rồi.”
Cô vùng thoát khỏi anh, ngay giây phút ấy một cảm giác trống trải truyền tới khiến anh cảm thấy có chút khó chịu. Sau đó cô cũng nhanh chóng cho nốt số gia vị cần thiết vào và hoàn thành món ăn, vốn đang tính vớt mì ra bát thì anh ngăn lại:
“Để anh làm cho, em ra kia ngồi đi.”
Cô cũng không tranh làm gì liền ra bàn ăn ngồi. Một lát sau anh bưng tô mì nóng hổi ra đặt lên bàn rồi ngồi xuống cạnh cô.
“Anh ngồi đây làm gì? Còn đầy chỗ mà, ngồi gần như vậy không thấy nóng sao?”_Sở Sinh Trang vội né người ngồi sang ghế bên cạnh
“Giờ đang là mùa đông, anh thậm chí còn thấy lạnh nữa. Em sao lại thấy nóng? Không phải là do...ngồi gần anh khiến em nóng chứ?”_Ngụy Thế Quân dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cô gái kế bên
Cô nhất thời cảm thấy chột dạ vội đứng bật dậy đi sang chỗ cách xa anh nhất có thể mà ngồi xuống, bực bội lên tiếng:
“Đúng là ngồi gần anh khiến tôi cảm thấy nóng đấy, nhưng là nóng máu! Thật là, tôi bắt đầu cảm thấy hối hận khi nấu cho anh ăn rồi đấy, biết vậy tôi để đói chết anh đi.”
“Anh biết em không nỡ mà.”_Ngụy Thế Quân mỉm cười vui vẻ rồi bắt đầu động đũa
Cô cũng không để tâm đến mấy lời đó của anh nữa, liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Sở Trác Tùng báo sẽ ở lại S thành vài hôm do có việc cần xử lý và bảo anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-uoc-muon-ca-doi-anh/2923558/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.