Sau mấy tiếng ngồi trên máy bay, cả hai đã có mặt tại S thành. Tài xế riêng của Sở Gia lái xe đến đón hai người về dinh thự, vừa đến nơi cô cùng anh đã chạy thẳng đến phòng của Ngụy Tô Linh. Nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên giường bệnh nhưng lần này đã có thể cử động được tay chân, lại còn đang nói chuyện cùng mọi người, Sở Sinh Trang không kìm nén được mà rơi nước mắt, cô chạy lại ôm chầm lấy cô em gái tội nghiệp:
"Linh Linh! Em tỉnh rồi, thật may quá! Con nhóc này, biết chị sợ lắm không?"
Ngụy Tô Linh mỉm cười, đưa tay ôm lấy cô, khóe mắt cũng đỏ hoe ngập nước:
"C...chị! Em nhớ chị quá à!"
Ngụy Thế Quân từ nãy đến giờ đều đứng ngoài cửa nhìn vào, mỉm cười nhìn hai cô gái kia đang ôm nhau mà khóc sướt mướt. Anh bỗng đi lại, đưa tay lên khẽ xoe đầu cô nhóc:
"Nhóc con, cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi!"
"Anh!"_Ngụy Tô Linh nhỏ giọng gọi anh mình vì vẫn chưa được khỏe
Sở Sinh Trang lúc này cũng đứng dậy nhường chỗ cho hai anh em nói chuyện với nhau, cô đi ra ngoài chào hỏi mấy vị trưởng bối trong nhà vì lúc nãy vội quá nên chưa kịp. Trong nhà hiện chỉ có Ngụy lão gia cùng Ngụy phu nhân và người làm, vị bác sĩ riêng sau khi kiểm tra cho Ngụy Tô Linh đã ra về rồi.
"Con bé nói muốn gặp cháu nên đã phiền cháu phải đến tận đây rồi, ông cũng biết thời gian này cháu đang không tiện."
"Dạ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-uoc-muon-ca-doi-anh/2923536/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.