Edit: V.O
Cùng lúc đó.
Cố Giai Giai và Thu Hỉ bị tiếng hét của Tô Ý Niệm đánh thức.
Cố Giai Giai ngủ ở đầu giường Tô Ý Niệm, cô thấy Tô Ý Niệm nhắm mắt bật dậy nên giật mình: "Thu Hỉ, Thu Hỉ, Niệm Niệm nói mớ, thật đáng sợ."
Cố Giai Giai nhỏ giọng kêu Thu Hỉ, mà Thu Hỉ lúc này cũng mơ mơ màng màng, nghe thấy Cố Giai Giai nói, cô nhìn thoáng qua Tô Ý Niệm, chỉ thấy Tô Ý Niệm từ từ nhắm hai mắt lại, lại ngoẻo đầu ngủ: "Đúng là hơi đáng sợ."
Sau đó, hai người lại không quan tâm đến cô nữa, nằm xuống ngủ tiếp.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Ý Niệm thức dậy, xoa xoa vai, hình như bị quẹo cổ, khó trách lại đau như vậy, cô nhìn thoáng qua giường Cố Giai Giai và Thu Hỉ ở đối diện, bọn họ còn đang ngủ.
Cô xuống giường rót ly nước uống, trong lúc vô tình trong đầu lại hiện ra giấc mơ kia.
Giấc mơ kia của Tô Ý Niệm, rất chân thật.
Hi vọng hôm nay Cố Nan Vong không xảy ra chuyện gì.
Dù sao thì Tô Ý Niệm vẫn cảm thấy, từ sau khi mình thức dậy, trong lòng đã bồn chồn, chính xác mà nói là từ sau khi mơ thấy giấc mơ kia.
Buổi sáng, Cố Nan Vong vẫn thức dậy như thường lệ, hôm nay là thứ Hai, cho nên Tô Ý Niệm không kêu anh đi bổ túc cho cô, nhưng không biết cô nhóc kia, khi đi học có nghe giảng không.
Thần kỳ là, Cố Nan Vong lại thất thần trong giờ học.
Nguyên nhân thất thần không đơn giản chỉ liên quan đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-trung-tam-the-gioi-cua-anh/728750/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.