Bữa tiệc mừng tuổi của bà Cố chính là bà nội của Cố Cao Lãng, là người phụ nữ nắm quyền hành cao nhất tại Cố gia.
Bữa tiệc hôm nay đặc biệt cũng chính là cháu nội của bà Cố chính là Cố Cao Lãng vừa công tác ở nước A quay về sau khi kí được một hợp đồng lớn khiến Gia Thế ngày càng thịnh vượng.
Hàn Kỳ Đông cũng khoác tay cô bạn gái mới đi vào bên trong chúc mừng bà Cố, vừa đi đến đại sảnh thì gặp Liêu Gia Hân đang đứng cùng Liêu gia cũng đến tham dự bữa tiệc.
Vì thông tin Alex đồng ý đến bữa tiệc nên bữa tiệc mừng tuổi của bà Cố lần này lại đặc biệt đông đúc.
Hàn Kỳ Đông đưa mắt nhìn về phía Gia Hân, cô cũng nhìn anh cười gượng chào hỏi.
Gần đây Hàn Kỳ Đông không đến tìm Gia Hân nữa, thì ra là bận bịu với bạn gái.
Khi Liêu lão gia và vợ đi xã giao thì Liêu Gia Hân lại lui về một gốc, cô không quen với các mối quan hệ xã giao này, nhưng ba Liêu nói rằng cô phải tập quen dần để đỡ đần Liêu thị giúp ông.
"Xin chào Liêu tiểu thư, có thể cho tôi làm quen với cô được không?"
Liêu Gia Hân nhìn người đàn ông này liền nhận ra, đây là một trong số nhân vật mà mẹ Liêu muốn cô đi xem mắt… trong danh sách thì anh ta là người ấn tượng nhất.
"Xin chào, anh là?"
"Tôi là Nhan Quốc Vinh, nhưng Liêu tiểu thư thật sự không nhớ tôi sao?"
Liêu Gia Hân hơi ngẩng người một chút, cô và người này đã từng gặp nhau sao?
"Tôi là khách trung thành của cửa hàng của cô?"- Nhan Quốc Vinh nói thêm:"Bánh của cửa hàng rất ngon, có thể xin liên hệ của cô chủ để được giảm giá khi đặt hàng cho hội nghị không?"
Gia Hân nghe vậy liền mỉm cười đồng ý, nhanh tay thêm liên lạc với Nhan Quốc Vinh.
Hai người đứng cùng nhau trò truyện vui vẻ thì bên này ánh mắt Hàn Kỳ Đông hướng về phía cô vô cùng không vui.
Cô gái đứng bên cạnh Hàn Kỳ Đông cũng cảm nhận có gì đó không đúng ở ánh mắt này, đúng là phụ nữ lẳng lơ dám câu dẫn bạn trai của cô ta.
Lúc Hàn Kỳ Đông đang nói chuyện với các khách mời thì Hà Liên Phương đã nhanh chóng tách ra khi thấy Liêu Gia Hân đi về phía khuất.
"Chào cô chủ Liêu, nghe nói gần đây bán bánh cũng rất có lợi nhuận." - Hà Liên Phương bước lại gần mỉa mai.
Nơi này toàn là phu nhân giàu có, hoặc các cô gái xuất chúng đều nắm các vị trí quan trọng tại các tập đoàn lớn… chỉ có Gia Hân lại chỉ là một cô chủ cửa hàng bánh ngọt, điều này khiến mọi người xung quanh đưa ánh mắt kì lạ dò xét.
Liêu Gia Hân nhận ra đây là người bên cạnh Hàn Kỳ Đông, không muốn gây chuyện liền bỏ đi.
"Sao vậy… chị gái cô lăn giường cùng nhiều đàn ông bị Hàn gia từ hôn rồi… cô đi nhanh như vậy là muốn tìm đàn ông như chị gái cô sao?"
Chuyện đại kỵ này Liêu gia đã cố dìm xuống gần đây cũng không ai nhắc đến…
"Thì ra là con gái nhà họ Liêu… chị em thì chắc là không khác gì nhau."
"Ôi, tôi phải đi tìm chồng không lại để hạng phụ nữ này không xấu hổ mà bám lấy."
"Nhìn cái nét mặt thuần khiết kia đi, thật ra chính là tiện nhân."
Bị những lời xung quanh mắng chửi, Gia Hân không biết làm cách nào muốn bỏ chạy… thật ra những gì Liêu Bích Phương làm đều rất đáng trách, nhưng cô và chị gái đâu hề giống nhau.
Hà Liên Phương thấy Gia Hân muốn chạy đi thì kéo cô ta lại, mang ly nước ép màu đỏ hất lên mặt Liêu Gia Hân… bộ váy màu trắng cũng bị loang mấy vết dính của nước ép khiến cô vô cùng chật vật.
Mọi người xung quanh nhìn thấy đều bật cười, cảm thấy hồ ly tinh như chị em nhà họ Liêu như vậy thì rất đáng.
"Các người mau dừng tay."
Hàn Kỳ Đông nhìn thấy thì nhanh chóng bước đến.
Nhưng anh chưa kịp bước đến gần thì một chiếc áo vest đã choàng lên người che chắn cho Gia Hân.
Như bám được một chiếc phao cứu mạng, Gia Hân liền dựa vào Nhan Quốc Vinh muốn anh đưa cô ra khỏi nơi này… nếu để ba mẹ Liêu phát hiện, cô không sợ bản thân mất mặt, chỉ sợ ba mẹ Liêu buồn lòng.
Hàn Kỳ Đông toàn thân bỗng nhiên cứng đờ, thâm tâm muốn tìm một lý do nào đó để đến dành Liêu Gia Hân, để bảo vệ, để an ủi, để thay cô dạy dỗ bọn người này nhưng anh tìm mãi không ra lý do, chỉ có thể nhìn Nhan Quốc Vinh đưa cô đi.
Hà Liên Phương nhìn thấy Hàn Kỳ Đông liền bước đến, ôm lấy tay anh liền nói dối:"Kỳ Đông, anh xem con gái nhà họ Liêu thật đúng là quá cao tay, mới đó là đã câu được cậu ấm nhà họ Nhan rồi."
"Liên Phương, chúng ta chấm dứt tại đây… từ nay đừng tìm tôi nữa."
Hà Liên Phương ấm ức:"Hàn Kỳ Đông, anh sao vậy…"
Không để tâm đến sự uất ức của cô ta, Hàn Kỳ Đông dời bước rời đi.
Trên sân khấu lớn là cô ca sĩ nổi tiếng Thư Thư đang trình bày ca khúc chúc mừng, ai nấy đều đưa ánh mắt si mê đến cô ca sĩ xinh đẹp trên sân khấu.
Nhưng với họ, say mê thì cũng chỉ là mê cái đẹp như ngắm một bình hoa… nhiều lắm thì thu nhận là một tình nhân bao nuôi, không thể đưa loại đàn hát vào hào môn được.
Cô ta cũng tự biết điều đó, nên lúc nào cũng tỏ ra thanh cao, không chịu làm nhân tình của các ông lớn dù có bao nhiêu lời dụ dỗ.
Khi cô ta trình bày xong bản nhạc, một người đàn ông có nét đẹp lai tây, gương mặt trắng hồng còn đẹp hơn da em bé, ánh mắt tuy không đứng đắn nhưng toát lên mùi của kẻ có tiền. Anh ta ôm một bó hoa hồng thật lớn, đưa về phía Thư Thư.
"Tặng em."
"Cảm ơn anh."
Thư Thư cúi người nhận lấy, chiếc váy hững hờ để lộ vòng một tràn đầy căng tròn khiến Giang Trí Hào cười nhếch môi.
"Sau bữa tiệc, có thể mời đi em cùng tôi ăn đêm chứ?"
Với nhan sắc này liền thu hút Thư Thư, nhưng cô đã có hẹn với Minh Luân rồi… Thư Thư rối ren trong lòng, người đàn ông này có lẽ cũng muốn cô làm tiểu tình nhân mà thôi.
"Xin lỗi, tối nay tôi đã có hẹn với bạn trai rồi."
Giang Trí Hào mỉm cười đặt vào tay Thư Thư danh thiếp của anh lại nói:"Không sao, tôi đợi điện thoại của em."
Nói rồi Giang Trí Hào rời đi, đến chúc mừng chủ bữa tiệc.
Sự xuất hiện của Giang Trí Hào khiến mọi người trong bữa tiệc có chút loạn, ai nấy cũng muốn tìm cơ hội liên hệ với anh ta.
Thư Thư nhìn thấy cảnh tất cả ông to trong giới đều quây quanh Giang Trí Hào liền cảm thấy trong lòng xôn xao… nhân vật lớn như anh ta để mắt đến cô rồi sao?
Nếu mang Minh Luân để so sánh với người đàn ông xuất chúng kia đúng là một sỉ nhục cho anh ta.
Minh Luân chỉ là một phương án chắc chắn của Thư Thư, muốn trèo lên cành cao thì phải lấy lòng người đàn ông kia.
Buổi tối, Giang Trí Hào rời khỏi bữa tiệc hơi trễ, anh tất nhiên biết rõ bên ngoài cô ca sĩ đang đợi ann, nên cố tình nán lại. Lúc ra đến thì khách khứa gần như đã ra về hơn phân nửa.
Phía xa xa nhìn thấy Giang Trí Hào bước ra khỏi bữa tiệc, Thư Thư cố tình ho vài cái, thân hình mỏng manh yếu đuối đứng giữa đường dưới cái lạnh của trời đêm.
Nam nhân nào nhìn vào cũng cảm thấy xót lòng.
"Boss, là cô ca sĩ khi nãy."
Giang Trí Hào khẽ cười:"Mặc kệ cô ta."
Giang Trí Hào vừa định lên xe thì nghe tiếng gọi từ phía sau.
"Anh Alex… có thể cho tôi đi nhờ xe không?"
Giang Trí Hào nhếch môi cười, sau đó quay lại nhìn Thư Thư ra vẻ ngạc nhiên:"Người đẹp… sao em còn ở đây, không phải giờ này nên bên cạnh bạn trai sao?"
Thư Thư tỏ ra đáng thương đau khổ:"Anh ấy có lẽ đã có người khác rồi…"
"Oh thì ra là vậy…"
Giang Trí Hào nhìn trợ lý, anh ta liền cởi áo khoác của mình đưa cho Giang Trí Hào khoác lên vai Thư Thư.
"Mời người đẹp, tôi đưa cô về nhà nhé."
Thư Thư khẽ cười, xem ra Alex đã tin những gì cô nói, chỉ cần có thể ở bên cạnh người đàn ông này thì cô sẽ được vào giới hào môn.
Tất nhiên nói đưa về nhà chính là đưa về nhà, Giang Trí Hào cũng không có bất cứ cử chỉ nào quá hạn với Thư Thư.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Giang Trí Hào mở cửa cho Thư Thư gật đầu nói:"Người đẹp, hẹn gặp lại."
Thư Thư vui mừng trong lòng, người đàn ông này hẹn gặp lại cô.
Trợ lý của Giang Trí Hào nhìn bóng dáng Thư Thư khuất sau căn hộ cao cấp liền hỏi:"Boss, anh đổi gu sao?"
"Điều tra lịch trình của cô ta cho tôi."
Trợ lý nhúng vai, gu của boss trước giờ chưa từng có loại ngực to não ngắn này… hay là bị cô Hạ Vi đuổi đi liền mặn như vậy.
Giang Trí Hào ngồi trên xe nhắm mắt lại tựa về phía sau như ngủ, nhưng trong thâm tâm lại nhớ khoảng thời gian ở nước M cùng Hạ Vi… đôi môi khẽ cười đầy hạnh phúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]