Tối thứ Sáu, chỉ có An Tĩnh và bà Lục Mỹ Hoa ăn cơm với nhau như thường lệ. Trên bàn ăn, mấy món ăn thường ngày vô cùng ngon miệng.
Bà Lục Mỹ Hoa gắp một miếng thịt rim đặt vào bát cô, miệng nói: "Ăn nhiều thịt vào, trông con gầy quá."
An Tĩnh cao một mét sáu mươi sáu, nhưng người rất gầy, có cảm giác chỉ cần một cơn gió cũng đủ thổi bay người cô vậy. Suốt bữa ăn, bà Lục Mỹ Hoa không ngừng gắp thịt cho cô.
An Tĩnh gắp một miếng cơm đưa vào miệng, nhai thật kỹ. Cô liếc nhìn bà Lục Mỹ Hoa, nuốt miếng cơm ấy, dịu dàng nói: "Mẹ ơi."
"Ừ, sao thế?" Lục Mỹ Hoa nhìn cô.
"Báo tường mà con vẽ... đạt giải rồi."
An Tĩnh nói rất khẽ, đồng thời liếc nhìn mẹ với vẻ lo lắng bất an, ánh mắt ẩn chứa chút mong đợi và hồi hộp.
Bà Lục Mỹ Hoa nhướng mày, tỏ ý đã biết.
An Tĩnh mím môi, nói thêm một câu. "Là giải nhìn, con chụp lại rồi, lát nữa cho mẹ xem."
Bà Lục Mỹ Hoa gật đầu gần như chẳng bận tâm, bà uống một ngụm canh rồi nói tiếp.
"Hôm nay em nhắn tin cho cô giáo chủ nhiệm để hỏi thăm tình hình học tập của các con, cô giáo nói thứ Hai tuần sau các con thi tháng."
"Vâng,"
Bà Lục Mỹ Hoa nhìn đồng hồ, "Chị con sắp đi học về rồi, con tranh thủ thời gian, hai ngày này có gì không hiểu thì phải hỏi chị, đừng xấu hổ. Mẹ nghe chị con nói con không hỏi gì cả, không hỏi thì làm sao thành tích khá lên được."
An Tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-tieu-tien-nu-cua-anh/471536/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.