Trước cửa quán trà sữa, mấy chiếc xe đạp nhãn hiệu nổi tiếng dựng lộn xộn ở đó. Trong quán, trên chiếc bàn ở phía cuối cùng vứt bừa vãi điện thoại, bao thuốc.
Châu Tề rít một hơi rồi hỏi:"Đây là lần thứ mấy rồi?"
Hứa Gia Nghiệp đang chơi PSP chẳng buồn ngẩng đầu:"Mười bảy lần, tôi đếm mà."
"Cạch" một tiếng.
Tống Tư ném chiếc điện thoại không được bắt máy xuống bàn, cau mày, vô cùng tức giận nói:"M. Kiếp, A Thuật làm sao thế? Không nghe điện thoại thì mua làm quái gì?"
Sau đó cậu ta lại cằn nhằn:"Chẳng khác gì mẹ gọi điện thoại cho con trai cả."
Châu Tề phì cười:"Ông ví von kiểu gì vậy?"
Tống Tư lại lấy từ bao thuốc thêm một điếu.
Hứa Gia Nghiệp nghĩ một lúc, như chợt nhận ra điều gì đó:"Các ông nói xem, có phải sợ solo với tôi sẽ thua nên chuồn rồi không?"
Châu Tề gật đầu như thể ó chuyện đó xảy ra vậy:"Ừ, câu này mà ông tin thì tôi cũng tin."
Hứa Gia Nghiệp cạn lời, chỉ hấm hứ một tiếng.
Tiếng chuông gió rung lên. Trần Thuật cúi đầu, bình thản bước vqof cửa. Cậu ta tùy ý chọn một chỗ trống rồi ngồi xuống.
"Đại ca, cuối cùng ông cũng đến rồi, có phải ông vêc trường thỉnh kinh không vậy?" Bông nhiên Tống Tư phát hiện ra điều gì đó, kinh ngạc nói:"Này, cái mũ ông đội khư khư cả ngày đau rồi?"
Trần Thuật không bận tâm tới cậu ta. Cậu vuốt vuốt mái tóc dính nước mưa của mình, lắc lắc bao thuốc trên bàn, rút ra một điếu đưa lên miệng, bật bật lửa, hít một hơi thật sâu.
Châu Tề nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-tieu-tien-nu-cua-anh/471526/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.